CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

MỘT THUỞ NGƯỜI VỀ- THƠ NGUYỄN AN BÌNH, NHẠC TÔN THẤT ÚT







MỘT THUỞ NGƯỜI VỀ
THƠ :NGUYỄN AN BÌNH
NHẠC: TÔN THẤT ÚT
HÒA ÂM: CHIỀU TÍM
CA SĨ: QUỲNH DAO NGUYỄN



MỘT THUỞ NGƯỜI VỀ

Người về trong mơ hay chiêm bao
Môi thơm còn ngát nụ hôn đầu
Thịt da chưa nở rời thương nhớ
Đã vội chia lìa nhói tim đau

Người về theo mưa hay sương giăng
Chút nắng thu xa cuốn bụi lầm
Mắt ai mang cả trời giông tố
Lạc bến bờ xưa xóa dấu chân

Người về chờ sao hay trăng lên
Đèn khuya hiu hắt dáng ai quen
Sao ta lại đứng chờ vô vọng
Chỉ thấy gió lùa qua phố đêm

Người về cùng mây hay hoa ngâu
Lang thang trôi mất mộng ban đầu
Rụng rơi từng cánh phai hương thắm
Hiu quạnh một đời như cỏ lau

Một thuở người về bên hiên cũ
Đâu còn son trẻ để chờ nhau
Tóc thề phiêu dạt đời dâu bể
Ứa mắt nhìn theo đến bạc đầu

       Tháng 7/2013
       NGUYỄN AN BÌNH


Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

PHỐ CHỢ-NHẠC TRẦN NHÀN, THƠ NHÃ MY









PHỐ CHỢ
THƠ: NHÃ MY
NHAC & HÒA ÂM: TRẦN NHÀN
CA SĨ :MINH VŨ
VIDEOCLIP : PHÚ ĐOÀN

NM CẢM ƠN NHẠC SĨ TRẦN NHÀN, CA SĨ  MINH VŨ , BẠN LA THỤY VÀ TẤT CẢ CÁC BẠN BÈ Ở FACEBOOK, BLOGSPOT, YOUTUBE ĐÃ NGHE NHẠC


PHỐ CHỢ


Phố chợ người vẫn đông
Mà lòng ta vắng quá
Nhìn theo người xa lạ
Chờ nụ cười hôm qua

Phố chợ ngày tiếp ngày
Ồn ào trong tiếng vỡ
Chỉ riêng ta hơi thở
Quẩn quanh trời bao la

Phố chợ tình về đâu
Dòng đời trôi vội vả
Ta nhặt nỗi buồn ta
Giữa bao mùa tơi tả

Phố chợ gần mà xa
Người quen là kẻ lạ
Chỉ riêng một mình ta
Bước chân chiều nghiêng ngã

           NHÃ MY

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

LỤC BÁT NHÃ MY









LỤC BÁT NHÃ MY

1-Thuyền tình chèo vượt bến mơ
Vội vàng để vướng câu thơ dại khờ
Ngại ngùng con nước ngẩn ngơ
Nhìn trăng vỡ vụn đôi bờ nhớ nhau…

2-Nước trôi để lạnh lòng cầu
Xa nhau để lạnh mấy màu thời gian
Mùa thu ai phủ sắc vàng ?
Lời yêu sao để  ngỡ ngàng giấc mơ

3-Ngậm ngùi nhạt nét dung nhan
Nghe trong hiu hắt bẽ bàng dấu xưa
Tiếng yêu còn chút âm thừa
Vang  trong hoài niệm chiều mưa vong thề…

                NHÃ MY



Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

NGÀN NĂM MÂY TRẮNG- THƠ NGUYỄN AN BÌNH




  

Tác giả Nguyễn An Bình là  nhà thơ đã thành danh trước năm 75 (so với tuổi đời và những tác phẩm đã in thì anh đã in thơ rất sớm khi còn ngồi trên ghế nhà trường trung học ) và thơ anh đã được đông đảo bạn đọc trong và ngoài nước đón nhận, mến mộ trong suốt mấy chục năm qua
Với những dòng thơ nhẹ nhàng tình cảm thiết tha , ngôn từ điêu luyện ,  đa số anh viết về tình yêu đôi lứa, kỷ niệm tuổi học trò, tình yêu và hình ảnh quê hương đã để lại trong lòng người đọc bao nỗi vấn vương, xao xuyến ,lưu luyến,êm dịu , an bình như bút danh của tác giả...
Trước năm 75 đã đăng thơ trên nhiều tạp chí và nhật báo ở SG và hiện tại anh đang cộng tác với nhiều trang web văn học mạng
NM rất hân hạnh được giao lưu văn nghệ với TG  Nguễn An Bình và xin giới thiệu một số sáng tác của anh đã chia xẻ với blog NM

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN:
Đường Tim (1970)
Ngọn Thủy Triều (1971)
Nửa Trời Tương Tư (1972)
Hoa Học Trò (1972)
Trên Đỉnh Mùa Xuân (in chung 1973)
Mưa Hồng (1973)
Những Cánh Phượng Hồng (in chung 1973)
Mờ Bóng Thiên Thu(1973)
Hoa Xưa (cùng Thạnh Long, 1973)
Còn Chút Mưa Bay(2013)

             ******

NGÀN NĂM MÂY TRẮNG

Em trốn nơi nào trong cõi xưa
Xe về trời chợt đổ cơn mưa
Đường đi xa quá màn mưa mỏng
Chỉ một mình tôi nhớ sao vừa

Sợi tóc hoàng kim sợi tơ trời
Hương đưa theo gió rối lòng tôi
Thương cánh hoa dầu rơi trên áo
Mưa uớt vai người mưa lẻ loi

Cầu tre ai bước qua kênh nhỏ
Để lại cho người bao ngẩn ngơ
Tôi ngỡ lòng mình là mây trắng
Theo chân người góc biển trời thơ

Mưa lại rơi trên cầu Ô Môn
Thới Long còn lại giấc mơ buồn
Em như con sáo qua sông rộng
Để một đời tôi mang vết thương

Mây vẫn là mây của thuở nào
Bao hoài trong giấc ngủ chiêm bao
Ngàn năm mây trắng thương tình nhỏ
Cùng áo mơ phai đã bạc màu

                    Tháng 9/2014
           NGUYỄN AN BÌNH

Nguồn : từ email của TG NAB gửi lamngọc
NM cảm ơn NAB đã chia xẻ những bài thơ hay

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

BA VÌ -THÁNG 9 MÙA THU - THƠ NGUYỄN KHÔI









Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

TA CÒN NỢ NHAU- THƠ NGUYỄN AN BÌNH







 TA CÒN NỢ NHAU

Ta nợ nhau một cánh phượng hồng
Vương tà áo trắng thuở qua sông
Mưa bay trắng quá khung trời cũ
Nhìn cánh bèo xa chợt nhói lòng

Ta nợ nhau tên một con đường

Hàng me trút lá mắt huyền sương
Áo xưa còn ủ hương con gái
Để đến bạc đầu mới nhớ thương?

Ta nợ nhau một khối tình sầu
Môi hồng thơm ngát nụ hoa ngâu
Mười năm có lẽ nhiều hơn thế
Tình đã chìm trong cuộc bể dâu

Ta nợ nhau khúc nhạc tương phùng
Ngày xưa không vẽ nổi chân dung
Một bờ vai nhỏ bên tường lạnh
Rêu đá hằn in nhớ khôn cùng

Ta nợ nhau hai tiếng tiếng trở về
Cánh cò phiêu bạt mảnh hồn quê
Bao năm xa xứ trời vô định
Vẫn thoáng đâu đây hương tóc thề
   NGUYỄN AN BÌNH
Tháng 9/2014

Nguồn: từ email của TG NAB gửi lamngọc để chia xẻ và giao lưu
NM chân thành cảm ơn anh Nguyễn An Bình và mong là Blog của NM còn hân hạnh đón nhận thêm nhiều bài thơ hay

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

VỊNH TRÁI CHANH - KHA TIỆM LY, NHÃ MY

THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA


Cây, hoa và quả chanh từ mái tóc mượt đến cơ thể khỏe mạnh


VỊNH TRÁI CHANH

Sung sức tròn vo, dáng bóng ngời
Xả thân vắt nước hiến cho người
Đến khi cạn kiệt, thân vô dụng
Cũng bị quăng vào sọt rác thôi!

       KHA TIỆM LY


HỌA:







VỊNH HOA
1-Hương sắc tươi màu nét đẹp ngời
Khoe khoang xinh xắn hiến dâng người
Tàn hoa nhụy rửa cành khô héo
Vứt bỏ rồi như rác vậy  thôi!

              NHÃ MY

2-Thương thay hương sắc nét hoa ngời
Xinh đẹp, mùi hương hiến tặng người
Khi đã úa tàn tơi tả rụng
Ngoài bình cũng chỉ rác mà thôi*
       
             NHÃ MY

(*Trong bình là hoa, ngoài bình là rác)


3-Đời hoa ngắn ngủi thế thì thôi
Đem sắc cùng hương hiến tặng người
Tàn tạ bướm chê ong chẳng đến
Còn đâu vẻ đẹp dáng xinh ngời

       NHÃ MY


Mời xem những bài họa của các tác giả khác
http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12667#axzz3E9LAlGrW

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

LẶNG LẼ TA VỀ- THƠ TÂM NHIÊN







LẶNG LẼ TA VỀ


Tận cùng ý nghĩa nhân sinh
Quay nhìn trở lại ngay mình đây thôi
Thấy nơi đương xứ đây rồi
Với thơ cùng mộng rong chơi suốt mùa

Nhớ ngày sương phủ mù mưa
Giăng trên thung lũng cũng vừa lạnh run
Chợt phai chiếc lá xa nguồn
Xuống hoang vu khói nhẹ buông rơi vèo

Vẫn hoài nghe tiếng suối reo
Vang trên đầu núi cuối đèo nhân gian
Mặc ai tìm kiếm thiên đàng
Ta cười lặng bước chiều an lạc về

TÂM NHIÊN

Nguồn: THƠ TÂM NHIÊN

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

DÁNG XƯA- THƠ NHÃ MY







DÁNG XƯA



Buồn vương mấy lá ngô đồng

Gió thu nhè nhẹ cõi lòng chơi vơi
Xui chi sợi tóc rối bời

 Quên tà áo mỏng qua rồi dáng xưa
Aó bay lưu luyến bao mùa
Hai tà khép mở lưa thưa nắng chiều
Còn đâu maí tóc anh yêu
Đài trang thuở ấy
 nhớ nhiều em tôi...

NHÃ MY


Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

LẶNG TRẦM TIỄN LÂM ANH - THƠ TÂM NHIÊN

 



LẶNG TRẦM TIỄN LÂM ANH


Ở quê nhà ruộng đồng khô cỏ cháy

Sông cạn dòng không còn chỗ dung thân

Gần tuyệt lộ làm sao mà sống nổi

Nên điêu linh như một kẻ phong trần


Chưa muốn chết lên đường phương luân lạc

Cát Tiên mù phủ mịt khói sương buông

Mưa tê cóng rùng mình trong xó núi

Nghẹn ngào rơi rờn lạnh máu điên cuồng


Mấy mươi năm đẫm sầu đau thân phận

Đất cưu mang chút hương nắng trăng ngàn

Và may mắn em truyền cho hơi thở

Nhờ vậy nên tồn tại giữa nhân gian


Rồi đến lúc cũng đành thôi vĩnh biệt

Tiễn là đưa chưa rõ chốn quy hồi

Ơi có phải nghìn năm trầm khổ đế

Để ngậm ngùi tan giữa nước mây trôi


TÂM NHIÊN


Nguồn: thơ Tâm Nhiên


Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

PHIÊN KHÚC MÙA THU - THƠ NHÃ MY








PHIÊN KHÚC MÙA THU


Trời miền nam đã vào thu chưa
Lá có vàng hơn thuở nào nhung nhớ
Và chuyện tình xưa bở ngỡ
Em có về sau cơn mưa nhỏ ướt lòng nhau
Anh nhặt những tháng ngày trôi qua
Thả trôi những mộng mơ vào phiêu lảng
Chờ đợi em về
Con đường xưa ta đi mùa thu nghiêng vai em theo mây trôi bảng lảng
Anh thả trôi chiếc lá vàng
Vào dòng sông thời gian
Chờ đợi mùa hạnh phúc
Chiếc lá trôi nhẹ nhàng vào quên lảng
Trôi theo dấu chân em về nơi xa kia
Để còn lại mình anh
Đêm bên này là ngày của bên kia
Anh vẫn thắp thêm ngọn nến hồng
Chờ đợi
Để nhớ nhau sợi tóc cũng chạnh lòng thêm trắng*
Em ơi !!


NHÃ MY

* mượn câu thơ của bạn Quyên Xưa (Bài thơ tháng chin)





Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

TÌNH SỬ- THƠ NHÃ MY









TÌNH SỬ


Thuyền  tình chèo lạc bến mơ
Ngẩn ngơ cuồng dại bên bờ trần ai
Áo bay mờ ảo hình hài
 Men tình nông nổi  huơng say dạt dào

Thuyền xuôi qua nẻo chiêm bao
Dấu yêu chìm khuất chốn nào mai sau
Dập dờn con nước lao xao
 Trùng khơi  bỏ lỡ mấy màu trăng phai


Trăm năm duyên kiếp luu đày
Cho nhau một chút lạc loài tiếng xưa
Nhớ thương còn giữ bao mùa ?
 Nghìn trùng thăm thẳm sóng đưa bạc đầu

Thuyền yêu vừa ghé bến sầu
Âm ba tỉnh giấc bể dâu gập ghềnh
Xa rồi ai nhớ ai quên
Trăng theo tình sử lênh đênh góc trời....


NHÃ MY

http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=12782#axzz3FeqfpMCC

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

LỜI BẠT TẬP THƠ KHƠI XA-KHA TIỆM LY








LỜI BẠT

Tình yêu là đề tài muôn thuở thi nhân. Tùy theo bút pháp mà sự diễn đạt cảm xúc của tác giả đến mức độ nào để lôi cuốn người đọc; làm cho người đọc khi xếp sách lại, phải bàng hoàng, phải bâng khuâng theo ý tình của tác giả; để rồi có những câu thơ, thậm chí cả một vài bài thơ làm cho người đọc khó quên. Nhã My, dù chỉ là tác giả mà người biết chỉ có mức độ - nhưng đã làm được những điều đó.
Nhã My tên thật là Lâm Thị Ngọc Sương, sinh năm 1953 quê quán tỉnh Ben Tre, học sinh Trung Học Công Lập Kiến hòa, sau đó học Đai học Sư phạm Cần Thơ và Văn Khoa SaiGòn
Đam mê văn chương từ nhỏ, viết rất sớm; năm 11 tuổi đã có bài viết đầu tay ở báo Gia Đình (do Bảo Ngọc chủ biên), khơi ngòi cho nhiều bài tiểu luận, phóng sự, dịch thuật (tiếng Hoa và Anh) sau này…  Nhã My đã cộng tác với nhiều báo văn học xuất bản ở SG trước 1975 với nhiều bút hiệu khác nhau.


Nghỉ làm việc và bỏ viết lách sau một thời gian dài hơn 20 năm, trở lại tu nghiệp và chuyển ngành học chuyên ngữ Trung văn tại Đại Học Sư Phạm thành phố HCM, sau đó dạy và phiên dịch Hoa ngữ.
Sau  KHUNG KỶ NIỆM là tập thơ đã xuất bản chung với bạn bè vào năm 2012, KHƠI XA  là tác phẩm in riêng đầu tiên.
Dù văn chương đã đeo đuổi tác giả từ nhỏ, nhưng đó chỉ là cái “nghiệp”, cái “nợ”, bởi tác giả chưa bao giờ sống bằng tiền  kiếm từ ngòi viết của mình!
Sống ở Mỹ từ năm 1997; và là chủ trang Blog Nhã My
KHƠI XA gồm 99 bài thơ tình với nhiều đề tài khác nhau mà tình yêu đôi lứa của tuổi học trò, của mái trường xưa chiếm số lượng nhiều nhất, xen vào đó là những bài tình yêu quê hương, nhớ quê nhà,nhớ người thân thuộc, hay những bài mô tả về một thân phận cô đơn, nỗi ray rứt về một kiếp người.
Có những lời thơ mộc mạc, êm đềm, bình dị như ca dao, ta cũng thấy được những lời thơ không kém phần hoa mỹ, điêu luyện. Có những ý tình mà tác giả nhìn đời bằng cặp mắt bi quan, xen vào đó chút ít những ý tình tràn trề sức sống, một ít tư tưởng nhà Phật. Nhưng dù với khía cạnh nào, chúng cũng được tác giả phóng bút một cách linh hoạt,  làm cho người đọc không kém phần thú vị.
“Tâm Cảm” là bài thơ lục bát đầu tiên của tập thơ, có lẽ tác giả đã tự giới thiệu một phần về cái “tâm” , cái “nhìn”  khái quát của mình về nhân sinh quan, về những những thực thể trước mắt qua cuộc sống, qua thời gian và còn đọng lại một nỗi ngậm ngùi trong tâm thức :
. Mây trôi mấy nẻo bềnh bồng
Bên khe bất chợt nụ hồng nở hoa
Trăng kia lạc cõi ta bà
Màu phai vàng úa ngày qua tháng về
….
. Xưa em lỡ một lời  thề
Trăng khuya còn đó bên trời gió đưa
….
Trong sương nở đóa sen hồng
Theo người gieo hạt từ tâm một đời
….
 Trùng dương ngọn sóng xa khơi
Chim bay lặng lẽ bên trời buồn chăng?

(trích Tâm Cảm)

Thuở học sinh luôn là thời gian vô tư  như tiếng ve trên cành phượng, trinh nguyên như tà áo trắng,ngọc ngà  trong tuổi đời đầy hoa mộng :                                   
“Tóc mây bỏ lửng lưng chừng
Gót sen êm ả ngập ngừng lối xưa
Hoa vàng từng cánh đong đưa
Ru tôi vào mộng cũng vừa chớm yêu...”
                                         (Hoàng hoa)
Để rồi một ngày nào  đó có mấy ai chẳng đã từng dệt ước mơ về một khung trời hạnh phúc tương lai:
“Em về nhặt nắng tìm hương
Góp mây đan sợi yêu thương những ngày
Em về rót giọt sương mai
Đong bình chung thủy mà say giấc nồng”
                                                  (Em về)
Em – loài hoa ủ hương đêm
Ta - thân cơn gió ru êm đợi tình...
                                  (Quỳnh hoa)
Tình yêu tuổi học trò thường không như ý nguyện, nhưng đó lại là những kỷ niêm đi theo suốt cuộc hành trình của cuộc đời; nhất là khi có dịp về thăm trường cũ, người trong cuộc không khỏi bâng khuâng:
“… Theo nắng hạ ngàn hoa rơi đỏ
Phủ sân trường còn đó hè ơi
Tháng năm nhung nhớ chợt về
Gom bao kỷ niệm bên lề ngẩn ngơ”

                                    (Hè)
Và hình ảnh người yêu xưa, khung trời cũ dồn dập quay về đem theo sự nuối tiếc nhớ thương khi đã lìa xa:
“… Phượng hồng chẳng thấy đùa trong nắng
Chỉ thấy sương sa lạnh cõi lòng”
                                             
(Tâm không)
 “… “Em ơi tình cũ trường xưa đó
Anh khắc trong tim chẳng nhạt màu”
                          (Tình cũ trường xưa)
Tình đầu thường ra đi theo thời gian, theo bao thăng trầm thế sự, nhưng nó để lại bao u uất, bao thất vọng , đớn đau cho người trong cuộc:
“… Tình đời không đủ rộng
Nên thuyền hồn chơi vơi
Lửa đời không đủ ấm
Xui lòng ta u hoài”
                (Chơi vơi
)       
“… Rừng cây lá chết bao lần
Đời ta đếm tuổi vô ngần nhớ nhau”
                                                   (Nợ)
“… Buồn đêm sao rụng bên hiên vắng
Lá chết vàng phai mấy độ trăng
Cổ độ trời xa mù bóng nước
Hồn đau lặng lẽ khúc thăng trầm”
                                    (Sao rụng)               
“… Em chia phận mỏng chiều tà
Phôi phai sợi tóc ngày qua ngậm ngùi
Bao giờ góp nhặt nụ cười
Chia nhau thân phận một đời đắng cay ?”
                                                 
(Chia)
Nỗi đau thương chia cách, bùi ngùi kéo mãi, không chỉ là “mười năm” , “bốn mươi măm” mà chúng theo sát cuộc đời của hai người bất chấp thời gian và không gian:
“… Người đi hoa bưởi hoa cau rụng
Sỏi đá buồn theo bước ngập ngừng
Em đã chết lòng theo xác pháo
Áo hoa thờ thẩn nắng cài song…
… Ta gói thời gian trong lớp bụi
Đã màu rêu úa lạnh đời nhau
…”
                                   (Mười năm)
“… bốn mươi năm tưởng ngày nào
tóc xanh đã bạc lạc vào bến mê
bóng mây trôi dạt chiều quê
cánh chim viễn xứ bốn bề bơ vơ...”
                          (Bài thơ viết lại)
“… Giấc mơ gom mấy cho vừa
Đời người đã trải mấy mùa thương đau
                             (Quỳnh Hương)
Cho nên dù phương trời viễn xứ , có một người vẫn ngậm ngùi, thổn thức:
“… Khung trời quan ngoại mờ sương khói
Thì trách làm gì nhân ảnh phai
       (Trường cũ tình xưa)

Nửa thương giấc mộng đã xa
Nửa neo bến đợi giang hà nước trôi
Nửa chừng mới biết xa xôi
Nửa nghe trống vắng nửa trời nhớ nhau”
                                                    (Nửa)
“Mai về ép gió mây chung
Ép đôi tim nhịp mộng cùng xót xa”
                                         (Khóc)
Chưa phôi pha vì tình yêu tan vỡ, người nữ lại thêm một nỗi buồn chia ly mới: Xa đất nước, xa khóm tre, xa bờ cau, xa tất cả kỷ niệm thời thơ ấu:
“… Nhìn áng mây bay qua khung cửa kính
Thử hỏi đời mình qua mấy cuộc chia ly....
                                       (Ở phi trường)
“… Dài tay đếm cạn tháng ngày
Chén sầu uống cạn
Xót
Trời tha hương”
                                     (Tha hương)
“… Trên trời lưu lạc vì sao
Nhìn trăng mà thẹn lời nào xa xôi

Không gian cách trở trêu người
Nhớ nhung thăm thẳm tình rời hai bên…”
                                    (Hai bên)
“… Bên trời viễn xứ ngùi trông
Thương về cố lý mà mong tương phùng
                                 (Lục bát trên cao)

Để rồi chỉ cần nghe tiếng “ba má” của trẻ thơ; nó cũng đủ làm tác giả “mềm lòng”, dậy lên nỗi nhớ miên man về tổ quốc xa xôi:
“… Lời thỏ thẻ em kêu Ba Má
Tôi mềm lòng...ơi nghe tiếng Việt Na
m”
                                (Mùa đông Cali)
“… Nghe từ trong giấc mơ xưa
Tiếng ru của mẹ giữa trưa giọng buồn”
                                                (Cố lý)
“… Về một chốn đồng quê có hoa cau hoa bưởi
Có luống rau xanh mà mẹ vừa mới tưới
Có trái non trái chín trĩu trên cành
Nghe tiếng bìm bịp kêu mà lòng phơi phới
Biết nước lớn về người sẽ qua thăm
… Ngày nhớ thương người mà đêm vẫn thích nằm trong vòng tay của mẹ
Ơi ngọt ngào nghe những tiếng ru êm”
                                          (Nhớ quê)
“… Nhớ thương một mái nhà xưa
Bên hiên tiếng võng mẹ đưa trĩu lòng

… Đâu rồi một tiếng gà trưa
Gáy bên hàng dậu lưa thưa bồi hồi

… Bước chân ghềnh đá chênh chao
Khơi xa sóng vỗ bạc đầu nhớ thương…
                                       (Khơi xa)
Có nhiều nguyên nhân để một tình yêu tan vỡ, thông thường là do một trong hai người phụ bạc, thế nhưng ở KHƠI  XA sự chia xa đó lại là do duyên phận éo le, do bàn tay của định mệnh phũ phàng, vì thế sự xót xa, nhung nhớ không riêng chỉ một người.
Với người nam, chàng vẫn chưa nguôi ngoai, vẫn giữ một tình yêu vô vọng đến độ si tình:
“… Lá rơi ngừng ngập chân em bước
Có âm thanh nào tiếng nhớ thương?

… Ví dù nắng tắt hoàng hôn lạnh
Xin giữ lời xưa trên cánh  môi

Từ vỡ lành trăng xao bóng nước
Em mùa nguyệt bạch chốn xa xôi
Hồn tôi ôm cả hồn trăng bước
Vẫn nhớ về em dẫu cuối trời…”
                                      (Nhớ)
buồn chi gió cũng thở dài
để ta sấp ngửa còn say chén thề

                            (Khói sương)
“… Áo xưa khuất nẻo che tình mới
Đã cách lòng anh khỏi bến mơ....”
               (Vu qui)                         
“…  tôi sao chỉ lỡ làng ngm trăng
Chia cho n
a mảnh tình thầm
Bóng tôi lồng với bóng trăng 
đợi chờ”
                                    (Trăng chờ)
“… Xa nhau đã mấy mùa đông
Em thay áo cưới qua sông cùng người
Đâu đây còn vọng tiếng cười
Nghe trong hiu hắt một đời không nhau
……
…Đâu rồi đôi mắt người xưa
Thềm hoang lỡ hẹn gió đùa trăng côi…”
                                        (Trăng côi)
“… Em giờ bờ vắng đơn côi
Tình trăm năm có đắp bồi đủ không?
                                         (Chiều xa)
“… Chiều xưa áo ấy còn bay
Mà nay trăng khuyết đã thay bóng người”
                                                     (Xưa)
“… Rượu sầu mà uống sao quên
Người đâu mà nhớ mà quên hỡi người?
Say cho suốt một kiếp này
Cho tan hình bóng áo bay hão huyền…”
                                                   (Say)
“…Chút hương còn đọng bên này
Thổi qua bên ấy cho gầy nhớ thương…”
                                         (Tình xuân)
Có thể nói trong gần 99 bài thơ tình của KHƠI XA, bài nào cũng mang sắc thái riêng. Từ những nỗi đau vò xé; những nỗi buồn có căn nguyên hay vô cớ; sự yếu đuối chấp nhận định mệnh; những thơ ngây của tuổi học trò hay chua chát của tình yêu mới lớn … Tất cả đếu mang tính lãng mạn đặc thù, nhưng tất cả đều tạo ra những âm ba khác nhau làm người đọc khó dằn được xúc động, bồi hồi:
“…Bên hiên lao xao tiếng lá
Mơ màng dáng ngọc xa xưa
Thẹn thùng hỏi ai vàng đá
Ngàn năm tình vẫn như đùa” 
                             (Vọng tình)
“… Cầu qua mấy nhịp phù trần
Nước trôi trôi mãi mấy lần đổi tha
y
Nến buồn đổ lệ đêm dài
Lời ca lỗi nhịp sầu ai giấc gầy

Tím trời thẫm một màu mây
Sông xưa sóng bạc buồn 
vây một đời
Tình thơ thắp sáng đam mê
Mùa trăng hư ảo dệt lời mộng du…’
                                          (Mộng du)
“… Em thánh thiện bên bờ ảo ảnh
Áo xiêm xưa giấu lại vết oan cừu
Mai trở lại thăm vườn cổ tích
Bóng tà huy rơi xuống nhuộm thiên thu…”
                                        (Rơi)
“… Hồn tôi hạt cát hoang sơ
Lời trăm năm đã bây giờ phôi phai...
… Trường giang lớp lớp sóng tràn
Thuyền không ghé bến
Chiều tàn lặng trôi...
                       (Đoản khúc cô liêu)
“… Bên trời lặng lẽ vì sao
Hồn khuya chạm xuống nỗi đau cuối mùa”
                                    (Cuối mủa)
“… Bây giờ tiếng võng ầu ơ
Ru con còn nhớ tình thơ lỡ làng ?…
… Mù u đậu chú bướm vàng
Lấy chồng chi sớm để nàng xa anh…
                             (Tình quê)
“… Xin người giữ chút màu son
Chìm trong kỷ niệm vẫn còn
....Chiêm bao!”
                              (Chiêm bao)
“… Mù sương áo nhuộm tà dương
Môi hồng chợt tắt cuối đường xót xa
… Tiếng thương tí tách giọt ngâu
Tiếng buồn chợt nhớ ''qua cầu gió bay''
Dối cha dấu mẹ những ngày...
Ngậm ngùi
Tiếc áo
Đã bay theo người”
                         (Ngậm ngùi)
“… Em ngồi chải tóc
Sợi nào rơi rơi
Thời gian kết bạc
Tóc hết xanh rồi
 … Mười năm dâu bể
Mười năm hư không
Mười năm lá rụng
Xa trời mênh mông”
               (Mười năm)
“… Môi hôn còn nhớ nồng hương lửa?
Xót mảnh hồn đau khóc mấy mùa”
                                       (Người đi)
“… Hoàng hôn tím ngắt trời mây
Bâng khuâng bèo nước lưu đày phận ta”
                                               (Bóng)
“… Lật trang nhân thế tháng ngày mộng du
Gối tranh cát bãi sa mù
Trắng mây một cõi phù du đi về”
                                          (Sách)
“… Một mình đập chén sầu ca
Tóc xanh điểm bạc chờ qua kiếp nào
Chút tình xin gửi mây cao
Mai kia mưa rớt hạt vào hư không…
                                 (Hư không)
Đặc biệt trong KHƠI XA có hai bài toàn vần bằng. Đây là hình thức tương đối vất vả với người làm thơ, vì không khéo khi đọc lên sẽ chói tai. Mời xem:

Mây chiều bay muôn phương
Mưa buồn giăng rưng rưng
Người xa lòng mang mang
Sầu dâng theo thời gian…”
                         (Chia ly)
“Người mang tim tôi đi về nơi đâu
Ngàn năm mây bay tình nay đong sầu
Còn đâu thương yêu ngày xưa câu thề
Thành muôn thương đau vùi chôn trong nhau…”
                                                        (Tình đau)

Tóm lại, nếu gác ra ngoài dăm ba bài thơ  - trong số 99 bài thơ - mang chủ đế khác thì KHƠI XA là một chuyện tình buồn. Đó là tiếng lòng u uất, là lời than thở của hai kẻ yêu nhau, nhưng cuối cùng không tròn ước nguyện. Tình yêu tan vỡ không thiếu trong tình sử, nhưng rồi từ từ người trong cuộc cũng phôi pha theo năm tháng cuối cùng bị phủ mờ bởi lớp bụi thời gian. Thế nhưng trong KHƠI XA, ta không thấy người phụ bạc, mà thấy được một ý tình chung thủy của cả hai: dù đã bốn mươi năm sau - tức gần hết một đời người – mà trái tim họ vẫn còn da diết, dù cả hai đã có gia đình, bị ràng buộc với bổn phận làm chồng, làm vợ, làm mẹ, làm cha.
Có phải vì vậy mà KHƠI XA đã kết thành tiếng lòng ai oán, tiếng nức nở thê lương, để dệt lên những vần thơ  thê thiết não nùng?
Yêu nhau, rồi xa nhau, rồi khổ đau, rồi nhung nhớ, không phải là đề tài mới trong tình sử cổ kim; nhưng với những lời thơ không khuôn sáo mà mới lạ; bình dị mà êm đềm như ca dao; ý tình nhiều mà không trùng lấp; bấy nhiêu đó đã khiến cho người đọc sau khi xếp sách lại cũng phải ngậm ngùi.
Lời bạt nầy chúng tôi chỉ viết theo sự nhận thức kém cỏi của mình. Có điều gí không mãn ý, xin quý bạn đọc xem qua với lòng độ lượng.


Tiền Giang ngày 2 / 9 / 2014
KHA TIỆM LY

NM CHÂN THÀNH CẢM ƠN ANH KHA TIỆM LY ĐÃ DÀNH TÌNH CẢM CHO TẬP THƠ KHƠI XA VỚI LỜI BẠT NÀY.


Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

NGUYỄN KHÔI- CHIỀU PHỐ VỌNG







                  BÀI VIẾT CỦA HAIXUAN HXH
Nguyễn Khôi, chàng trai làng Đình Bảng sau khi học xong trường đại học nông nghiệp; một buổi  «Trưa rừng ấy» anh «gửi» mình tận «...mường bản xa xăm» (tên hai tập thơ của Nguyên Khôi) nơi biên giới miền tây của Tổ quốc tròn 21 năm để lập nghiệp, lập thân với bao nhiêu thử thách cam go của một đời người. Ai nói gì thì nói, phong tặng cho mình những điều hay tiếng tốt lên tận mây xanh thì hai thập kỉ 60 – 70, thế kỷ trước mà phải đi Tây Bắc, Việt Bắc công tác thì có khác gì vượt Trường Sơn vào miền Nam chiến đấu. Chỉ vì mấy câu thơ của một anh nhà thơ trẻ phổi bò ngồi ở Hà Nội: «Tuổi hai mươi khi hướng đời đã thấy/ Thì gian nan gấp mấy cũng lên đường/ Lòng ở đây nhưng dạ ở muôn phương…» làm bao người hoắng lên đâm đơn tình nguyện đến những nơi tổ quốc cần! Nhưng không phải tất cả đều như vậy. Nhiều trường hợp, nếu anh không đi thì mời anh học xong ra kia ngồi chơi xơi nước! Kẻ viết những dòng này, những năm ấy cũng đã từng trong hoàn cảnh tương tự. Thôi thì cũng đành nhắm đưa chân, «yên tâm vững bước mà đi», lên đấy thử thách dăm năm, công tác tốt sẽ được về xuôi... công tác sau: «Tuổi trẻ cần phải thử thách ở nơi đầu sóng ngọn gió mới là tuổi trẻ»! Năm năm kéo căng dây cao su thành 20 năm, có người 30 năm! Chuyện ngày xưa ấy, xưa rồi... «Lượm ơi», không bàn thêm nữa.
21 năm Nguyên Khôi lăn lộn với núi rừng Tây Bắc. May mà anh có vôn kiến thức chuyên môn khá, vả lại công việc chuyên môn của một kỹ sư nông nghiệp ở đó người ta cần anh, cả người vợ đẹp xứ Thái như bông hoa Ban, hoa "phặc phiền" huyền diệu  níu chân anh ở lại với rừng đèo heo hút gió... Anh lại có khiếu năng thiên bẩm về văn chương, thêm cuộc sống nội tâm phong phú nữa nên dù đi bất cứ nơi đâu anh vẫn sống khoẻ; sống và cống hiến cho đời, cho văn chương. Làm con rể Sơn La - Tây Bắc, làm "cán bộ cắm bản" nên anh phải nhanh chóng học tiếng Thái để hội nhập với «Ải Êm pi noọng». Từ đó anh được chìm mình giữa cái nôi văn hoá Thái bập bùng đêm đêm trên nhà sàn bếp lửa, bên sàn Hạn Khuống cùng trai gái nơi thôn bản sinh hoạt cộng đồng như tham gia lễ hội, ma chay cưới xin, lễ xuống đồng, lễ lên nhà mới cùng nhẩy sạp, ném còn, uống lẩu xiêu(rượu cất) bằng bát, vít cần uống rượu rót sừng trâu; nghe và hát "khắp" những câu dân ca Thái «Sống Chụ Son Sao»... Cả một miền Văn hoá Thái cứ thế ngấm dần vào từng sợi tế bào cơ thể, trải rộng suốt tâm hồn vốn mênh mang thi sĩ của anh:
- «Chai rượu ngất ngư bên bếp lửa
Được chết trong say đắm mắt nàng».
               (Lên Mai Châu ngủ nhà sàn)
«Chiều phố Vọng» là tập thơ thứ tư của Nguyễn Khôi. Hình như đây là tập thơ anh in để trả nợ những vùng đất anh đã từng đặt dấu chân qua. Mỗi bài thơ hiện về một tên đất, tên người, dòng sông bến nước:
- «Ơi Tha La, xóm Dừa em có nhớ?
Mấy mươi năm ly khách biệt phương trời
Mấy mươi năm vầng trăng nào có ngủ
Đợi người về... tóc bạc giãi trăng soi...».
                                          (Gửi Tha La)
Haixuanhxh xin được giới thiệu một chùm thơ của Nguyễn Khôi, in trong tập «Chiều phố Vọng - Nhà xuất bản Hội Nhà Văn - 2011».
       
        
CHIỀU PHỐ VỌNG
“Người ta vọng chức quên tình
Tôi nay phố Vọng một mình Vọng Em” 


Nắng óng ả xanh cao chiều phố Vọng
Hoa sữa vương hương cốm đầu mùa
Em xuất hiện như thiên thần lồng lộng
Rất diệu kỳ mà lại rất thơ

Đâu có phải bờ sông Lô hoang vắng
Gió dập dờn mây trắng ngút ngàn lau
Sông cứ chảy vờn sau tà áo trắng
Mặc thời gian như nước chảy qua cầu…

Ai mơ tưởng từ lâu câu chuyện cũ
Mối duyên thơ như trời đã đặt bày
Em cứ nói lòng mình qua hơi thở
Để cho anh uống cả tứ thơ say

Thật mộng ảo đâu đây chiều phố Vọng
Em có duyên rạng rỡ lạ kỳ
Anh trẻ lại với tình thơ sống động
Sông Lô hời…
ai đó gọi trên kia.

Phố Vọng, Hà Nội 2-9-2000

AO LÀNG
Vượt biển, chơi hồ, trở quá giang
Bỗng dưng lại thấy nhớ ao làng
Cái đêm hè ấy ai ra tắm
Để cả bầu trời phải tắt trăng.

GỬI TUYÊN QUANG
Ừ có hẹn cũng chưa về Tuyên được
Bếp lửa nhen ai đó sưởt riêng lòng
Đêm Hà Nội đã nhạt mùi hoa sữa
Tưởng tóc ai phảng phất hương rừng
 
Xa để nhớ một khúc thành sót lại
Một đoạn đường cát bụi tím bằng lăng
Một bến thuyền bắc cầu trong mong đợi
Một đêm thơ ai đọc lệ rơi thầm.
 
Để ai đấy ở lại cùng thành cổ
Mỗi sớm mai xuống chợ thả xuôi dòng
Ngồi thư viện xem chừng chưa ấm chỗ
Nghe gió mùa xao xác suốt triền sông.
 
Từ thượng nguồn ai trông về cuối bãi
Để ai kia khắc khoải những mong chờ
Thôi, cứ thế cho thời gian gió thổi
Gieo vào lòng một chút sóng sông Lô.

ĐI CHỢ NỔI «CÁI RĂNG»
Tặng Vũ Quang Tần.
«Cái Răng, Vàng Xáng, Xà No
Thương em đóng một con đò đón anh »
                               (Ca dao Nam Bộ)

Trên sóng nước nghe thuyền về họp chợ
Ơi Cái Răng, xăng xải mái chèo khua
Cứ như thể cả xứ mình là biển
Để miết vườn chìm trong nỗi âu lo?
 
Anh đi chợ chẳng bán mua gì cả
Người Thăng Long tìm kiếm chất Nam Kỳ
Ngồi giỡn sóng say đàn ca tài tử
Mà chị hai Quan Họ đã từng mê.
 
Thuyền Cái Răng bập bếnh chen họp chợ
Quả sầu riêng anh cắn ngập buồn riêng
Thật xởi lởi tấm lòng người Nam Bộ
Sớm mai ngày mang về bến Long Biên.
                     (Viết trên sông Càn Thơ, sáng 29 – 11- 2010)
-------------------------
(*) : Tên gốc khmer= k’ran, là nơi hội tụ nhiều ghe thuyền dân bản địa xưa về họp chợ bán loại bếp lò « Cái Răng»...  

BẢN CHIỀNG LY
(Tặng T.H)

Bản Chiềng Ly chưa đi đã nhớ
Phố chênh vênh bên núi bên hồ
Gái bản từ lâu quen chợ búa
Trai Thuận Châu bao bạn nằm mơ.

Người Chiềng Ly hay đi đây đó
Mùa hoa Ban về dự hội làng
Quả Còn lửa bay ngang trời phố nhỏ
Trái tim hồng thiếu nữ đón xuân sang.

Tôi say đắm yêu cô nàng như thế
Cha mẹ thương cho về ở Kinh Kỳ
Không ở rể mà vẫn là rể quý
Để mỗi năm lại lên Tết Chiềng Ly.
                              Thuận Châu, hè 1993
NGUYỄN KHÔI( CHIỀU PHỐ VỌNG)
                                                                    

Top of Form
Bottom of Form
Nguồn: từ email của TG Nguyễn Khôi chia xẻ với bạn đọc blog NM
NM cảm ơn anh Nguyễn Khôi thường xuyên chia xẻ những bài viết hay ạ