CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2025

HƯƠNG NHỚ - HUỲNH TÂM HOÀI



 HƯƠNG NHỚ

Má thường gội đầu bằng nước tro. Má dùng tro nhà bếp, bỏ vào thao nước ngâm một hồi lâu, chắt nước trong vào cái tô to. Má xõa búi tóc, khom lưng cuối gập người về phía trước cho tóc rủ hết xuống, một tay cầm cái tô nước trong màu hơi xẫm đổ từ từ vào đỉnh đầu. Má dùng tay còn lại vò từ đỉnh đầu xuống dòng tóc. Sau khi đổ hết tô nước, má dùng cả hai tay vò chùm tóc rỏ nước. Cuối cùng má vói tay cầm cái cán chiếc gáo múc nước, múc từng gáo xối từ đỉnh đầu để rửa sạch nước tro gội. Sau nhiều lần xoa rửa và vuốt nước, má dùng cái khăn rằn tiếp tục vuốt cho dòng tóc tạm ráo. Sau cùng má đứng thẳng người lên, hất mớ tóc ra phía sau. Nước còn đọng trong tóc làm ướt vã lưng áo. Nắng buổi trưa hâm hấp nóng. Má bước vào mái hiên ngồi trên chiếc ghế đẩu. Má tiếp tục nghiêng đầu hong nắng cho khô tóc và dùng chiếc lược làm bằng sừng trâu chải cho tóc suông. Thường khi như vậy tóc bị tẻ hoặc bị đứt ra dính vào kẽ lược. Má dùng hai ngón tay kẹp vuốt ra mớ tóc rời và quấn lại từng chụm nhỏ. Trong căn nhà vách lá tôi thường thấy vài nơi có vài chụm tóc được má nhét vào kẽ vách. Đôi vì bận rộn má quấn vội mớ tóc, trùm chiếc khăn rằn quấn túm lại và tất bật với công việc nhà. Sau nầy có khi má dùng trái bồ kết nấu trong nồi nước cho sôi, để nguội, gạn nước trong để gội đầu. Suốt một thời tuổi nhỏ gần má, tôi quen mùi với mái tóc má như một cái gì thân thiết lắm. Sau nầy gia đình khá giả và sản phẩm xà bông gội được phổ biến. Má không còn gội đầu với nước tro hoặc trái bồ kết thường như trước đây nhưng đôi lúc má lại gội đầu theo lối cũ. Má nói: “Gội bằng nước tro, hoặc trái bồ kết sạch hơn và không bị ngứa”. Cho dù thế nào, tôi vẫn nhớ mùi hương từ mái tóc má.

HƯƠNG NHỚ

Thưở nhỏ hay nép mình bên má
Mỗi lần ba la mắng con hư
Vòng tay má đón con che chở
Những làn roi nhè nhẹ đánh nư

Hương tóc má thơm mùi bồ kết
Vừa mới gội còn thấm áo vai
Con khẽ liếc nhìn lên tóc má
Một vừng đen thẫm rẽ đường ngôi

Tóc má tháng ngày soi ánh nắng
Cơ cực nuôi con tóc úa màu
Những sợi hoe vàng đầu chót tóc
Từng mấy gian nan má gánh vào

Ba năm từng đứa con nối gót
Chín đứa bòn hơi sức má gầy
Hương tóc một mùi thơm bồ kết
Thấm hồn mỗi đứa một bầu thương

Con lớn vào đời làm lính trận
Xa má dài năm tháng gian nan
Mỗi bận có về thăm làng xóm
Con ghiền hương tóc má gần con

HTH

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025

THƯƠNG MẢNH TRĂNG XƯA - THƠ HUY VỤ

 



THƯƠNG MẢNH TRĂNG XƯA *

Không riêng gì phố bỏ nhìn trăng
Thôn xóm hầu như chẳng đãi đằng
Chiếu lệ cho qua rằm tháng tám
Hững hờ điểm tới hội hoa đăng
Ngoài đê mấy thứ đèn xanh đỏ
Dưới phố biết bao sự nhập nhằng
Bản sắc ngàn năm đang biến mất
Những điều nghịch lý lại dường tăng.

Lại dường tăng mãi những u mê
Danh lợi triệt tiêu cả lối về
Nhân nghĩa đôi câu đâu kẻ trọng
Bạc tiền mấy chữ hỏi ai chê
Bên kia khói lửa đầy tang tóc
Phía nọ binh đao lắm não nề
Bỗng xót vầng trăng thời dĩ vãng
Những ngày thân ái đẫm tình quê.



HUY VỤ
12/08/2025

*Bây giờ từ thành phố về nông thôn đa số đều có đèn đường, ánh đèn làm cho ánh trăng muôn đời huyền ảo dần bị lãng quên

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2025

XIN TRẢ TÔI VỀ - TRẦN HỮU NGƯ

 


XIN TRẢ TÔI VỀ
-Tôi nghe tin nhạc sĩ MẶC THẾ NHÂN đã qua đời ngày 8.8.2025 tại Saigon.
-Thành kính phân ưu cùng gia đình và vô cùng thương tiếc anh.
-Thế là thêm một người nhạc sĩ “rừng khóc” đã ra đi!
Trong nhiều nhạc sĩ miền Nam, tôi khoái một ông nhạc sĩ, khoái vì không những nhạc anh, mà khoái thêm vì cái tên của anh:
-MẶC-THẾ-NHÂN.
Vâng, ai làm vương làm tướng gì kệ họ, ai giàu sang vợ đẹp, con ngoan, nhà lầu xe hơi, quyền cao chức trọng cũng… “mặc thế nhân”. Chẳng thèm “cà nanh”.
Tên khai sinh của MẶC THẾ NHÂN là PHAN-CÔNG-THIÊT, sinh 1939 tại Gò Vấp (Saigon).
Anh là một nhạc sĩ, nhưng sáng tác rất ít, nổi tiếng với nhạc phẩm “Cho vừa lòng em” và “Trả tôi về”.
Anh chọn Bút hiệu “Mặc-Thế-Nhân”, có phải vì anh bất cần đời? Và ai làm gì cũng MKN (mặc kệ nó). Tôi bây giờ già rồi, nên cũng “mặc thế nhân”, miễn sao không bịnh tật, không đói là…OK. Nếu tui còn trẻ, tui sẽ xin phép thành lập đảng MKN, tôi tự nguyện ứng cử làm Đảng trưởng!
Và bây giờ, thỉnh thoảng có em “chân dài tới tai” kêu đi uống cà phê là sướng! Bỗng dưng về già tôi muốn làm chú Đạt và chơi thân với cháu Diễm trong tiểu thuyết Yêu của nhà văn, nhà báo Chu-Tử là sướng tê, vì Diễm đã nói rất thành thật với chú Đạt:
-Lớn lên cháu sẽ lấy chú Đạt.
Xin bái phục sư phụ Chu-Tử!
Những ngày “buồn tới nách”, không có gì để vui, tôi đi tìm nhạc cũ, tôi bắt gặp ca khúc TRẢ TÔI VỀ của Mặc-Thế-Nhân qua giọng ca Thiên-Trang (Trong CD “Cơn mê tình ái”).
Thú thật, dù ca sĩ Thiên-Trang chọn “Cơn mê tình ái” của Tuấn-Hải làm chủ đề cho CD này, nhưng tôi chọn “Trả tôi về” để viết cho bài viết ngắn này.
Thiên-Trang sinh năm 1951 tại Saigon. Cô đã từng đóng phim “Loan Mắt Nhung”, “Điệu Ru Nước Mắt”, và cô cũng từng là một ca sĩ quen thuộc của những Phòng trà Saigon từ trước 1975.



Khi bài hát này ra đời, do Diên Hồng Tổng phát hành, vào tháng 8 năm 1968, thì ca sĩ Thiên-Trang cũng thu thanh vào dĩa Việt-Nam do nhạc sĩ Văn-Giảng hòa âm.
“Trả tôi về” Gamme Ré Thứ, Giai điệu Boléro chậm (Slow Boléro), đoạn A có ba lời. Nghe và xem lại lời ca, tôi không biết nhạc sĩ Mặc-Thế-Nhân, đứng ở đâu để viết bài hát này? Bị “bắt cóc”, bắt lính, bắt quân dịch… nên anh viết nhạc và nhờ ca sĩ Thiên-Trang lên Đài Phát thanh “lan tỏa” “xin trả anh về” chăng? Và tại sao cái tựa chỉ có “Trả tôi về” mà trong bài hát lại có chữ “Xin”?
“… Xin trả tôi về ngày xưa thơ mộng đó
Bên mái tranh chiều ngồi ngắm áng mây trôi
Mẹ quê đun bếp nghèo thơm mùi rơm qua khói mờ
Ôi tình quê trìu mến
Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé
Có lũy tre vàng bờ lúa sát ven đê
Giòng sông trôi lững lờ
Rung vầng trăng soi bóng mờ
Chuỗi ngày đẹp và thơ…
Xin trả tôi về thời xa xưa lộng gió
Bên khóm hoa cà rượt đuổi bướm tung tăng
Diều căng dây mái đình
Thương đầu xanh chưa biết buồn, chưa sầu, chưa hờn oán
Xin trả tôi về ngày xưa trong mùa lúa
Bên ánh lửa hồng mẹ thức nấu ngô khoai
Ngoài sân vang tiếng cười
Tan vần trăng khua tiếng chày
Thắm đượm vẹn tình quê
Xin trả tôi về vùng thơ ngây thuở đó
Chưa biết ưu sầu vì kiếp sống bôn ba
Tìm xa bao thói đời: vinh, nhục, hư trong kiếp người
Mờ lợi danh quyền thế
Xin trả tôi về miền quê hương nghèo khó
Có đám dân lành lòng chất phác vô tư
Ngày chăm lo cấy trồng
Đêm quần vui bên chén trà
Kể chuyện một ngày qua…”
Miền quê ngày ấy - một bức tranh đẹp quá - ngày xưa dù còn nghèo, nhưng “Xin trả tôi về” nơi chôn nhau cắt rún. Nhưng ngày nay người ta bỏ quê ra thành phố để mong “đổi đời” để thoát nghèo. Và có một thời chạy cho được hộ khẩu thành phố, Saigon, hoặc Hanoi. Nghĩ lại thấy mà… kinh, mà… hãi!
Xin cảm ơn nhạc sĩ Mặc-Thế-Nhân đã viết một bài hát “gợi nhớ quê nghèo” và ca sĩ Thiên-Trang đã cho nghe lại giọng hát của một thuở thanh xuân.
Riêng Mặc-Thế-Nhân tôi khoái anh quá, vì cuộc đời này anh là số một, là “dân chơi không sợ mưa rơi”: Mặc Thế Nhân.
Xin lỗi nhạc sĩ Mặc-Thế-Nhân, nếu tôi còn trẻ, tôi sẽ lấy Bút hiệu :
MẶC THẾ ĐỜI!
Thế là một nhạc sĩ “nhạc vàng” của miền Nam đã ra đi!
Cầu chúc hương hồn anh sớm siêu thoát.
Bài viết này, thay lời tiễn đưa anh.



TRẦN HỮU NGƯ
(Saigon, 8.8.2025)

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025

LẠI VỀ MẢNH ĐẤT SINH TÔI - THƠ TRẦN NGỌC HƯỞNG

 


LẠI VỀ MẢNH ĐẤT SINH TÔI
(Tặng Tân Thới, nơi sanh ra và nuôi lớn tôi)

... Phút xuồng gác lái đuôi tôm
Ghé bờ lòng chợt bồn chồn em ơi
Lại về mảnh đất sinh tôi
Sông Tiền chao mãi vành nôi dập dềnh

Tiếng chim nào vẫn lung liêng
Lời ru dan díu bốn bên rừng dừa
Qua cây cầu khỉ đong đưa
Nối đôi bờ lạch gió lùa men say

Miệt vườn tíu tít ong bay
Chùm chùm hoa nở hương vây lá cành
Cù lao bóng rợp cây xanh
Lắng nghe tiếng đất trở mình thân quen

Gặp từng ánh mắt hồn nhiên
Như màu lá nhuốm xanh thêm lòng mình
Chia xa mãi quắt quay tìm
Chẳng đành nói… chẳng đành im ngập ngừng

Có gì cháy dưới bàn chân
Bao người thân cũ đã nằm xuống đây
Trải qua đạn xới bom cày
Vị phù sa mảnh đất này vẫn tươi

Cho tôi phút hả hê cười
Chân trần bước dưới khoảng trời quê xưa
Cành chen trái chín đầu mùa
Hỡi em đã mát lòng chưa buổi về


 
Tân Thới 1985
TRẦN NGỌC HƯỞNG

*Bài thơ được giải nhứt Hội Văn nghệ Tiền Giang 1987. Nhà thơ Chế Lan Viên chấm. Ông khen bài thơ trong sáng tươi mát đặc biệt là hai câu cuối...

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2025

HƯƠNG THU - THƠ NHẬT QUANG

 



Tranh sơn dầu của NHẬT QUANG


HƯƠNG THU

Sương Thu
giăng nhẹ mờ xa
Heo may thỏang lạnh
trăng ngà vàng mơ
Phím loan vọng nhịp
cung chờ
Giọt trầm, giọt lắng
rơi bờ mộng xưa
Thu vàng
chạm khẽ song thưa
Bâng khuâng lời gió
gọi mùa lãng du
Thiên di lạc cánh sương mù
Mây trời lãng đãng
hương Thu dịu dàng
Ai ngồi hong tóc mơ màng...?
Cho hồn Thu đắm giữa ngàn lá rơi



J0S NHẬT QUANG


Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2025

AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO CÂY SẦU LẺ BẠN - TỪ KẾ TƯỜNG

 




AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO CÂY SẦU LẺ BẠN?

Trong thiên nhiên có những loài cây, hoa, trái... tên rất lạ, ở một nơi chốn rất quen nhưng phải đến một tuổi nào đó ta mới biết và chợt nhận ra ý nghĩa thâm sâu bên trong. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều loài cây, hoa, trái mọc hoang trong vườn, hàng rào, quanh bờ tre ta biết từ lúc tuổi thơ cho đến hết nửa đời người, hoặc khi đã nhắm mắt rời cõi tạm, ta vẫn không sao hiểu được cái tên của loài cây, hoa, trái đó. Thậm chí cây ăn trái trồng thành vườn, thành bờ, suốt năm tháng ở quanh ta mà ta vẫn không sao hiểu được ý nghĩa cái tên của cây. Vì thế nên thiên nhiên mới chứa điều bí ẩn, kỳ diệu.
Tôi ví dụ như cây sầu riêng. Hoa sầu riêng màu vàng tuyệt đẹp, bung nở trong nắng long lanh một góc trời, trái sầu riêng có gai nhọn, hột to, cơm mỏng, mùi vị đặc trưng nên trở thành đặc sản vùng miền vì không phải đất nào cũng trồng được cây sầu riêng. Cả cây sầu riêng từ thân cây, lá cây, hoa, trái... không có vẻ gì gợi đến sự liên tưởng cái tên "sầu riêng". Hay do sầu riêng có đặc điểm trái chín chỉ rụng vào ban đêm nên người đời mới đặt tên loài cây này là sầu riêng? Nỗi sầu riêng tư, chín rụng vào ban đêm để chỉ một mình mình biết, một mình mình hay?
Một ví dụ khác nữa là cây sầu đâu. Cây sầu đâu thân to, cao, cành, nhánh, lá sum sê, hoa từng chùm màu tín, trái cũng từng chùm, cỡ đầu ngón tay, hình bầu dục, khi chín màu vàng rất đẹp. Cơm trái sầu đâu chín ăn được. Đó là một lớp cơm mỏng, màu trắng đục, vị ngọt đắng, trẻ con thích bóc lớp vỏ trái sầu đâu chín vàng min để nhấm nháp lớp cơm ngọt đắng bên trong. Lá sầu đâu non mọc nhiều trong mùa mưa, làm món gỏi các sặc rất ngon. Cây sầu đâu mọc ở ven rào, ranh đất hay sau nhà, rất thân thiết với con người. Hà cớ gì lại có tên là sầu đâu?
Mới đây tôi lại được biết có một loài cây bụi, thân lá, thấp bé, trồng làm cảnh dưới thềm nhà. Loài cây thân bụi này có lá màu đỏ tím, những cánh lá mỏng, mọc phân tầng, phát triển nhanh, sống mãnh liệt, không có loài cỏ dại nào xâm lấn được. Là loài cây cảnh, thấp bé, nét đẹp hoang sơ, dân dã chứ không đài các. Kỳ lạ thay, cây lại mang tên "sầu lẻ bạn". Tôi xin loài cây chế ngự được cỏ dại này về trồng dưới những gốc mai, ven lối đi bên hồ, Không chỉ thế, tôi trồng thử trong chậu nhỏ đặt trên bàn làm cảnh vẫn phát triển tốt,
Mỗi sáng tôi ngồi uống trà, uống cà phê một mình ngắm cây rồi suy nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao và ai đã đặt tên cho cây "Sầu lẻ bạn"? Hay người lẻ bạn nên cây cũng lẻ bạn? Thật ra nhìn bề ngoài, từ thân đến lá, thể hiện màu sắc và sự phát triển nhanh chóng, lại rất dễ trồng tôi thấy loài cây này không có vẻ gì để phải bị mang tên là “Sầu lẻ bạn”. Nhớ hôm xin và nhổ được mấy bụi cây này mang về nhà trồng cứ cắm xuống đất tưới cho chút nước là cây mạnh khỏe sống, khoảng tuần lễ sau cây đã phát triển chia nhánh mới và mọc rễ từng chùm, cứ thế rễ cây cắm vào đất thành thế hệ F1, F2, F3… của họ hàng nhà “Sầu lẻ bạn”.
Chỉ sau một thời gian ngắn, dưới hai bên thềm nhà tôi đã có …một vườn “Sầu lẻ bạn” mọc tua tủa bất chấp giới hạn của cái bồn đất xây để trồng hoa làm cảnh mà tôi đã trồng rất nhiều loại hoa rồi vẫn thấy không phủ hợp. Đến khi trồng “sầu lẻ bạn” thì lại thấy rất hài hoa với cảnh quan chung quanh và trong vuông sân trước nhà. Thế là tôi lại thêm suy nghĩ về loài cây hoa này, nó không chỉ gắn kết với nhau để cùng phát triển mà còn gắn kết cả với chung quanh. Một loài cây hoa đẹp, lá đối xứng thành nhiều tầng với hai mặt hai màu khác nhau nói lên vẻ đẹp riêng biệt nhưng lại bị mang cái tên rất buồn là cây “Sầu lẻ bạn”.



TỪ KẾ TƯỜNG