CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

SÀI GÒN THẤT THỦ - THƠ NGUYỄN KHÔI






SÀI GÒN THẤT THỦ

(Tặng Lê Vy & Nguyễn Bàng)
                     
Dân "phây" (Fb) kháo: "Sài Gòn thất thủ" ! ?
Chìm trong mưa, biển nước ngợp trời
Xe máy thành cá tôm ngoi ngóp
Vua Thủy Tề được dịp dong chơi...
                     
Ngập, ngập, ngập : đâu mấy ông "thoát nước" ?
Xơi bao tiền"chống ngập" vẫn bó tay
-Tại dân ngu xây lấp hết dòng chảy
-Tại Villa, Công Sở chen dày...
                     
-Tại "Quy hoạch"...hết nhiệm kỳ "mặc kệ"...
- Tại "Đế, Bành, Thiên, Tiểu"...chúng vô can (1)
Sài Gòn ngập...Ôi "Sài Gòn thất thủ " !?
Còn xơi (mới) thành "Hòn ngọc viễn đông".
                       
Dân cứ khổ...trông chờ ai đây nhỉ ?
"Tự cứu mình" ? - quả thật bất khả thi
Ông Thăng giỏi hãy ra tay tế độ
vì Sài Gòn
"Bia đá" sẽ tạc ghi.


                             Hà Nội 18-9-2016
                             NGUYỄN KHÔI
....................

(1) Đế quốc, Bành trướng, Trời, Tiểu nông / mất mùa là tại Thiên tai...


Nguồn : từ email của  tác giả Nguyễn Khôi gửi lamngoc
NM cảm ơn nhà thơ Nguyễn Khôi đã chia xẻ những bài thơ hay.


Thứ Ba, 27 tháng 9, 2016

ĐI TÌM GỐC TÙNG GIÀ - THƠ NGUYỄN KHÔI







ĐI TÌM GỐC TÙNG GIÀ
(Tặng Nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm)
               
Sang tuổi xưa nay hiếm
Đi tìm gốc Tùng già
Tham Thiền cho thanh thản
Làm điểm tựa cho Thơ.
               
Chùa cổ trên Yên Tử
Tùng in bóng Phật Hoàng ;
Chùa mới cầu tài lộc
trồng toàn những Lộc Vừng...
                
Thi sĩ nghèo kiết xác
chỉ túi Thơ là đầy
Dưới gốc Tùng trầm mặc
thả hồn lên trời mây...

 

  Hà Nội 16-9-2016
   NGUYỄN KHÔI


 

Nguồn :từ email của tác giả Nguyễn Khôi gửi lamngoc.
NM cảm ơn nhà thơ Nguyễn Khôi đã chia xẻ những bài thơ hay.

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

EM ĐI RỒI - THƠ KHA TIỆM LY









EM ĐI RỒI


Chưa cạn chén tình đã trở thành tri kỷ,
Mà lỡ sai cung nên đàn khảy biệt ly sầu.
Dẫu vạn lần yêu nhưng kiếp nầy không nợ,
Thì bến Nại Hà xin hãy chờ nhau!

Mây trường sơn nghìn năm vời vợi,
Nước trường giang bên lở bên bồi
Mây nước mông lung, khi dời khi đổi,
Tôi vẫn thương người hơn cả thương tôi!

Lệ nào em khóc vui ngày cưới
Rớt xuống lung linh chén rượu đào.
Lệ nào em khóc lần hôn cuối,
Rớt xuống đời ta bao đớn đau?

Em đi mang hết bao duyên nợ
Để lại làm chi ánh mắt buồn?
Em đi hương tóc vờn theo gió,
Để lại làm chi sợi nhớ thương?

Đã lụn tàn rồi bao ước mơ,
Thì nói làm chi chuyện đợi chờ?
Ta còn sợi tóc trên vai áo,
Em vội vàng quên để lại câu thơ!

                            KHA TIỆM LY

Nguồn :từ email của nhà thơ KTL gửi nhamyngocsuong.
NM cảm ơn Kha huynh thường xuyên chia xẻ những bài thơ hay..


Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

UỐNG RƯỢU VỚI HỒNG NHAN TRI KỶ - THƠ KHA TIỆM LY





Ảnh lưu niệm : Kha Tiệm Ly, Cao Linh Tử , Nhã My, Nguyễn Đắc Thắng.(chụp ở Cao Lảnh)




UỐNG RƯỢU VỚI HỒNG NHAN TRI KỶ

Ta vốn là đệ tử lưu linh.
Có em bên chợt hóa thành thi sĩ
Dẹp lại bên sau, bao nỗi buồn vạn kỷ,
Chỉ còn em, và một tấm chung tình.
Có môi em nên rượu đầy vị ngọt,
Có hoa lá diệu kỳ vì có má em xinh.
Có hương tóc em, nên muôn loài ngây ngất,
Và nụ cười em cũng đủ sức nghiêng thành!
Có bờ vai em, ta có thành trì kiên cố,
Nét sắc mi em, đao kiếm cũng quy hàng.
Và mắt em, chứa cả non cao biển rộng
Đồi núi mượt mà - ta đủ một giang san!
Mặc ai trọng khinh, mặc ai vinh nhục,
Ai thấp cao, ai đen trắng mặc ai.
Và cũng mặc cho ai trong, ai đục
Ta có em rồi, mặc đá nát vàng phai!

KHA TIỆM LY


Nguồn : từ email của tác giả Kha Tiệm Ly gửi nhamyngocsuong.
NM cảm ơn nhà thơ KTL đã chia xẻ một bài thơ hay

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016

ANH CHỞ XÁC EM VỀ - THƠ NGUYỄN KHÔI



Lời dẫn: Trưa 12/9/2016  (Fb Tùng Hải) tại phường Quyết Tâm, Tp Sơn La chụp được hình ảnh anh Lò Văn Muôn, quê Mường Sại, huyện Quỳnh Nhai... đi xe máy chở xác em gái bó chiếu (Lò thị Phanh sinh năm1977 bị lao phổi, xin về từ Bệnh viên tỉnh...) vì không có 5 triệu VNĐ để thuê xe ô tô... đã gây bức xúc trên mạng xã hội... Nguyễn Khôi xem, bị "sốc" , có đôi vần cảm thán:



Hình ảnh người thân chở thi thể chị P. vì không có tiền thuê xe gây xôn xao dư luận. Ảnh Otofun


ANH CHỞ XÁC EM VỀ
         
Anh đưa em về quê
Không tiền đành bó chiếu
Đèo xe máy mà đi
Hai chân thò...nặng trĩu .
             
Đường dốc đèo lủi thủi
Mịt mù lối tối tăm
Như cuộc đời đen đủi
Em gái trải bao năm.
             
Dân chúng thì lầm than
Chỉ "Quan Tham" là sướng
Họ xây mộ, xây lăng
Quan tài vàng khiêng nặng.
             
Dân bản làng nghèo hèn
Ốm không tiền...chết thảm ;
Ván mỏng chôn xó rừng 
Xác mặc cho mối kiến.
             
Cái ÁC đang hiển hiện
Đời "sống chết mặc bay"
"Quan Tham" sống phè phỡn
Dân đen nuốt đắng cay.

         NGUYỄN KHÔI
     Hà Nội 17-9-2016

Nguồn : từ email của TG Nguyễn Khôi gửi lamngọc
NM cảm ơn nhà thơ Nguyễn Khôi thường xuyên chia xẻ những bài thơ hay.


Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

TÁI NGẠO GIANG HỒ - THƠ NGUYỄN KHÔI






Lời dẫn : Ngày 7-11-2005, sau khi đọc bài "Giang Hồ" của Phạm Hữu Quang, Nguyễn Khôi về hưu (hết bay nhảy) đang ngồi bó gối trên gác ở Phố Vọng viết bộ sử làng  "Cổ Pháp cố sự" - 4 tập, 920 trang... nổi hứng viết bài "Tái ngạo giang hồ" gửi tặng một số bạn thơ... Nay (10/9/2016) đọc trên Văn đàn Nguyễn Nguyên Bảy có đăng bài "Giang hồ tê chân" của Trần Hoàng Vy, viết ngày 22/10/2008... Nguyễn Khôi thấy hay hay, xin đăng lại bài thơ cách nay 11 năm để các bạn thơ cùng đọc cho vui :



 TÁI NGẠO GIANG HỒ
"Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà"
                      Phạm Hữu Quang 
                          (1952-2000)
               
Giang hồ... Ừ ta đi lên gác
Leo từ tầng một lên tầng tư
Phớt tỉnh khi đi qua buồng vợ
Đầu trụi, không tiền khác gì Sư ?
Giang hồ... Ừ không đi đâu cả
Quanh quẩn lên lên xuống xuống hoài
Ra ban công trông mây hóng gió
Đứng tựa lan can đọc Thơ vui...
Giang hồ... sớm mai ta thể dục
Vươn vai, khuỵu gối, quay hai tay
Ngồi Thiền bất động e ngưng trệ
Vặn vòi xịt nước tưới Bon Sai .
Giang hồ... không say, ừ kiêng rượu
Tránh huyết áp cao, ngại Tiểu đường
Cảm lạnh viêm dây "Thần kinh bảy"
Châm cứu... méo mồm - ôi rất thương.
Giang hồ... ương ương, ừ lẩm cẩm
Ti vi xem chán lại nghe Đài
Các tay Chính khách đua tung hứng
Sợ Cúm gia cầm, khủng bố xơi...
Giang hồ... mình chẳng CHƠI chi cả
Cứ kệ thây đời quá nhố nhăng
Bọn trẻ lâng lâng trong chích CHÁT
Cánh già "thế sự" chuyện loăng quăng.
Giang hồ... âm thầm qua trang sách
- Cụ Khổng mơ bá chủ loài người (1)
Thôi thì hội nhập TOÀN CẦU HÓA
Các nhà tài phiệt thỏa kiếm lời.
Giang hồ... tiến lui trên sân thượng
Ta đang cười hay đang ngu ngơ ?
Thế giới tranh hùng... mình ngất ngưởng
Tọa sơn xem Thiên hạ đánh cờ...

                     Phố Vọng 7-11-2005
                          NGUYỄN KHÔI 

---ẻ những bài thơ hay.
(1) Đọc sách "Trung Hoa mộng"

Nguồn : từ email của TG Nguyễn Khôi gửi lamngoc.
NM cảm ơn nhà thơ Nguyễn Khôi thường xuyên chia xẻyì thơ ha những baì thơ hay.

      

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

NHÀ THƠ QUÊN ĐỔ HỒI CHUÔNG - THƠ TRƯƠNG THỊ THANH TÂM





NHÀ THỜ QUÊN ĐỔ HỒI CHUÔNG 


                    ***
Anh đi để lại nỗi buồn 
Bao năm chia cách gió sương đâu ngờ 
Đường xa cay mắt bụi mờ 
Một đêm tao ngộ ngẩn ngơ với tình 

Qua rồi ngày tháng lênh đênh 
Dấu yêu mùa cũ bồng bềnh khói mây 
Người về ấm một vòng tay 
Giấu che ánh mắt, ngất ngây men nồng 

Giờ thì cách một dòng sông 
Ai bên chăn ấm còn mong đợi về 
Nhớ chi biển hẹn non thề 
Ước mơ trả lại cơn mê xa vời 

Hỏi lòng" bước mỏi chơi vơi "
Hỏi người " người nói tại đời đó em"
Thủy chung ai biết mà tìm 
Còn đâu tay gối nên đêm thật buồn 

Nhà thờ quên đổ hồi chuông 
Hay anh quên mất thiên đường yêu xưa 
Phố buồn lạnh buốt hiên mưa 
Nhìn bong bóng vỡ, ai đưa em về?


         TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
                 Mytho


Nguồn : từ email của TG Trương Thị Thanh Tâm gửi nhamyngocsuong
NM cảm ơn T4 thường xuyên chia xẻ những bài thơ hay.

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

CHỒN CÓ NGHĨA - TRUYỆN TRUYỀN KỲ CỦA KHA TIỆM LY

 






CHỒN CÓ NGHĨA

                          (Nghĩa hồ)


Lư sinh người Hồ Nam, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại mảnh đất bạc màu, trồng cây chẳng ra trái, trồng lúa chẳng trỗ bông. Học hành không tới nơi tới chốn nên lỡ sĩ lỡ nông. Được có bộ dạng khá khôi ngô, lại được tài ăn nói, bèn ra chợ viết mướn, “kiêm” coi tướng độ nhật. Dù vậy, ngày thăng ngày giáng, kiếm ăn vất vả.


Mé tây có cô gái họ Cù, cha mẹ cũng đã qua đời, thương cùng cảnh ngộ nên thường qua nhà Lư quét dọn, nấu giùm ấm nước nồi cơm, hoặc có món nào ngon đều đem qua biếu Lư rồi cùng ăn, cùng chuyện trò vui vẻ.


Cù nhan sắc đã tầm thường, mà má phải lại có một bớt đen lớn nên càng khó nhìn. Do đó, dù đã hai mươi tuổi mà chưa có trai nào ngó tới. Dù vậy, Cù lại là cô gái rất hiền lành, nói năng khuôn phép, giỏi việc nấu nướng, đảm đang việc nhà, nên mọi người đều thương mến, kính nể.


Cũng vì bộ mặt nầy mà ban đầu làm Lư khó chịu, nhưng sau lại bị những đức tánh của nàng cảm hoá, Lư dần dần đổi thái độ với Cù. Lại nghĩ chẳng mất mát gì, còn được người giúp việc không công!


Thế mà hai người ăn ở như vợ chồng lúc nào không hay. Việc nầy đối với Cù là cả một tấm lòng; còn với Lư, chẳng qua là việc “lửa gần rơm”!


Trước khi có Cù, nhà Lư sờ gạo hết gạo, sờ muối hết muối; ngổn ngang vật dụng trong nhà, rác có khi ngập tới cổ chân! Khi có bàn tay Cù thì mọi việc đâu vào đấy hẳn hoi. Hàng ngày Cù nuôi tằm dệt vải, bắt thêm mớ ốc mớ rau nên cũng cải thiện cuộc sống đôi phần. Vậy mà nhiều khi Cù phải nhịn ăn cho Lư no, là chuyện rất thường.


Một lần Lư bệnh, mình nóng như lửa đốt, lại gặp lúc bão tố triền miên. Trong nhà hạt gạo chẳng còn, mà thấy Lư như mê như dại, lòng Cù đau như dao khứa, bèn cầm chiếc trâm của mẹ bao đời truyền lại mà lo thuốc thang cho Lư.


Ngày tỉnh lại, thấy trên mâm cháo gà bốc khói. Nước bọt tuôn ngập chân răng. Lư hỏi:

- Tiền đâu mà nàng có thứ quí giá nầy?

- Có con gà rừng ở đâu đến trú bão mà như hết sức lực, nên thiếp bắt đó thôi.


Lư ngờ ngợ, chợt thấy chỉ có một đôi đũa, bèn hỏi:

- Sao nàng không ăn cùng ta?

- Thiếp ăn rồi.


Mấy lời “thiếp ăn rồi” làm Lư xót xa. Cũng chỉ vì tin “thiếp ăn rồi” mà bao lần Lư vô tình thấy sau bếp Cù đã gom từng hạt cơm dưới dáy nồi cho vào miệng một cách vội vàng!


Lư cương quyết:

- Nếu nàng không ăn cùng ta, ta quyết cũng không ăn. Từ nay vợ chồng no cùng no, đói cùng đói. Nàng hà tất vì ta mà chịu thiệt thòi như vậy.


Lòng Cù ngập tràn hạnh phúc vì hai tiếng “vợ chồng” của Lư. Nước mắt sung sướng rơi tự bao giờ!


Với Cù như thế đã quá đủ đầy.


Mùa thu năm sau Lư phải về đất Phong thọ tang.


Đường còn diệu vợi, cứ nóng lòng về nơi cắt rún chôn nhau. Lư định bụng qua khỏi U Lâm sẽ tìm chỗ trú đêm. Nhưng đến lưng chừng đèo thì người ngựa đều mệt. Nhìn quanh, núi rừng mù mịt. Mặt trời lại khuất đỉnh non cao, bóng chiều miền núi càng lúc càng xuống nhanh. Gió từng cơn thổi lạnh buốt xương. Quay trở lại cũng dở, mà phía trước thì bóng tối lờ mờ. Vừa lo vừa sợ, bỗng thấy thấp thoáng ánh đèn ẩn hiện sau lớp cây rừng. Lòng mừng vô hạn.


Đó là một ngôi nhà bề thế. Lư đang tần ngần trước ngõ, thì hai a đầu niềm nở đón mời:

- Chủ nhân đã chờ công tử lâu lắm rồi!


Chủ nhân mặt ngời như ngọc, mắt phụng mày ngài, dung quang thoát tục. Trong nhà, các vật dụng hết sức cầu kì, mọi thứ như bằng thất bảo, chạm trỗ tinh vi, phản chiếu dưới anh đèn, lấp lánh nhiều màu rực rỡ.


Yến tiệc được truyền, đầy rẫy sơn hào hải vị mà cả đời Lư chưa từng được nhìn qua. Chén lưu li trong vắt, rượu màu hổ phách long lanh. Nữ nhạc tưng bừng, đàn sáo du dương, áo lụa như mây dán vào những bộ da thịt nõn nà hớ hênh khêu gợi. Người nào người nấy xinh tựa hoa buổi sớm, cùng cất tiếng hát, khi bổng khi trầm. Lư ngỡ ngàng, cứ tưởng mình đang lạc vào chốn đào nguyên, hay đã nằm mơ, hồn bay về nơi nguyệt điện!


Rượu nóng người Lư mới dám nhìn rõ mặt chủ nhân. Đó là một thiếu nữ chưa quá đôi mươi, nhan sắc cực kì diễm lệ. Nàng tự xưng là Xảo Ngọc, nói nói cười cười, âm thanh trong vắt, mà êm đềm, mát dịu như gió thoảng bên tai. Âm thanh hoà theo tiếng nhạc não nùng, tan theo men rượu làm Lư chuếnh choáng, cơ hồ nghe tiếng được tiếng không.


Nhành liễu phất phơ trước gió đưa ánh trăng thu nhảy múa trên mặt, làm chàng tỉnh giấc. Nghe mùi hương dậy ở bên mình, bèn nghiêng qua, kinh hoàng khi thấy Xảo Ngọc nằm bên, yếm đào lệch lạc; nhìn lại mình thì thấy mình trần trùi trụi. Lắp bắp nói chẳng ra lời. Xảo Ngọc tươi cười bảo:

- Vạn sự tuỳ duyên, chàng tất lo ngại.




Từ đó, ngày ngày được ngủ giường ngà cùng với mỹ nhân, ăn sơn hào, uống mỹ tửu, mũi thở thanh phong, thân tắm dương quang, mắt được tận nhìn cảnh vật muôn sắc diệu kì. Lại được người hầu một mực tôn kính; Lư quên phăng đi người vợ xấu xí và cuộc sống cùng khổ năm nào.


Được hai năm, hương lửa mỗi lúc thêm mặn nồng, thì Xảo Ngọc nói có việc phải vắng nhà vài ngày.


Một buổi sáng như thường lệ, Lư vào phòng ăn, vừa ngạc nhiên, vừa  vui mừng khi thấy Xảo Ngọc ngồi đợi tự bao giờ. Nhìn nét hoa ủ dột; Lư hỏi:

- Nàng về tự bao giờ? Đường sá xa xôi làm nàng mệt chăng?


Xảo Ngọc gượng gạo cười, không đáp; giây lâu mới hỏi lại:

- Chàng có biết ai đây chăng?


Tức thì Cù thị bước ra. Lư tái cả mặt, luống cuống một hồi mới nói được:

- Đó là con hầu của ta đó mà!


Vừa nói Lư vừa nhìn Cù trân trối, nửa như van xin, nửa như ra lệnh cho Cù phải đồng tình theo ý  của mình. Cù lặng thinh, nước mắt chứa chan.


Xảo Ngọc nghiêm sắc mặt:

- Chàng lại dám mở miệng nói những lời bạc ác đó sao? Đạo vợ chồng một đêm ân ái là bá vạn ân tình. Chàng vì bóng sắc mà quên đi người vợ xấu xí quê mùa, quên đi thời cháo rau dưa muối. Xem vợ mình là con hầu con ở, thì có đâu là tình, có đâu là nghĩa? Tiền tài chẳng qua là của tạm phù du, sắc đẹp khác gì mây nổi? Ai có của để lại ngàn đời, ai có sắc hương trăm tuổi? Cứ dựa vào vào của tiền, vào sắc hương mà sống là kẻ phàm phu. Cứ dựa những thứ đó thì sao đo được lòng chung thuỷ? Cái chơn hạnh phúc của vợ chồng mà cứ dựa vào những thứ ấy, thì làm sao giữ được vững bền? Cù tỉ tỉ đây là người tiết hạnh khả phong, một đời khó gặp, đó mới chính là chỗ vững chắc mà chàng phải dựa về sau.


Bèn truyền cho một đãi kim ngân, rồi bảo:

- Phụ thân thiếp năm xưa thọ ân chàng mà chưa có dịp báo đền, nay thiếp vì người mà trả nghĩa. Số kim ngân nầy cũng đủ cho chảng và tỉ tỉ sống trọn kiếp giàu sang. Nên nhớ, từ nay phải chăm lo tỉ tỉ, bỏ thói phong lưu. Nếu sau nầy còn đem lòng dạ một dạ hai, thì đừng trách thiếp.


Lư không vui, nhưng không dám nói lời nào.


Xảo Ngọc tiếp:

- Chàng và thiếp hôm nay ân tròn nghĩa vẹn. Sợi dây oan trái cũng không còn. Phần còn lại là chàng và tỉ tỉ đó.


Rồi tiễn hai người một đoạn. Mặt trời rực rỡ vừng đông, chim rừng ríu rít, vạn vật tưng bừng mừng ánh nắng lên, mà lòng Lư như đeo nặng nỗi buồn. Luyến lưu cảnh cũ, bồi bồi quay lại, thì chỉ thấy cây rừng cao vợi, khí núi lạnh lùng. Kinh sợ vô cùng, vội nhanh chân bước.


Nhờ số kim ngân ấy mà Lư trở nên giàu có nhất vùng; lại nhờ bàn tay của Cù mà gia sản càng ngày càng phát huy quang đại.


Lư lại thích giao du với phường vô lại, la cà nơi tửu điếm trà đình, má tựa vai kề với bao danh kĩ; đã quên hết những lời Xảo Ngọc, còn buộc Cù phải cưới hầu thiếp cho mình.


Tỉnh Nhi xứng là một là giai nhân, nhưng bản tính lại chanh chua ngạo mạn. Được Lư ngày đêm say đắm, nên càng dưới mắt không người. Càng ngày càng lấn lướt Cù, có khi lại lớn tiếng sai bảo như kẻ tôi đòi. Cũng vì muốn gia đạo yên vui, nên Cù dằn lòng im lặng.


Một hôm Xảo Ngọc đường đột tới, thấy Cù lam lũ sau nhà bèn lớn tiếng trách:

- Đây là những việc dành cho tỉ tỉ đó sao? Đáng ghét gã đàn ông bạc bẽo nầy! Muội đoán không sai mà!


Đoạn kéo Cù vào phòng rồi tự tay chải tóc, vẽ mắt vẽ mày cho Cù, vừa bảo:

- Cũng cái bớt quỉ quái nầy mà làm cho tỉ tỉ mất cả tuổi thanh xuân. Hôm nay để muội khai tử nó cho xong.


Rồi lấy từ trong tay áo một hộp diên hương, đánh hồng vào đó. Lạ thay, mới xoa vài cái, bớt đen liền biến mất; thoa vài cái nữa thì da mặt  trắng nuột, mịn màng.


Lại lấy từ trong tay áo nào trâm vàng lượt bạc, đủ thứ bảo ngọc trân châu trang điểm cho Cù, xong  lại ngắm nhìn, rồi tươi cười  tỏ vẻ hài lòng lắm:

- Hãy xem! Giờ tỉ tỉ có đáng là đường đường mệnh phụ không nào?


Rồi truyền yến tiệc nơi đại sảnh, đặt Cù ngồi trên ghế cao, bên sau có hai nha nữ đứng hầu, phong nghi Cù giờ nào khác phu nhân! Vừa lúc Lư và Tỉnh Nhi cũng vừa đổ kiệu về. Lư kinh hoàng khi thấy Xảo Ngọc, còn Tỉnh Nhi thì nổi giận khi thầy Cù như đổi thịt thay da, lớn tiếng:

- Con xú phụ (người đàn bà xấu xí) nầy, hôm nay bày trò gì đây?


Lư hoảng, vội kéo ả ngồi xuống, Xảo Nương nổi giận, vả vào má Tỉnh nhi một phát, thét:

- Đây là chỗ cho mi ngồi đó sao? Con tiện tì tì nầy nếu không dạy nó thì không được rồi!


Tức thì trên má Tỉnh nhi hiện lên một bớt đen bằng bàn tay. Vốn tánh hung hăng, lại dựa vào Lư, ả định bụng vả lại, nhưng vội ôm trán: Vết đen lần lần toả nhanh như mực đổ, lan qua cả hai bàn tay xinh xắn, nuốt trọn hết  gương mặt kiều diễm ngày nào!


Mọi người kinh dị, biết Xảo Nương không phải phàm nhân. Lư  kéo ả cùng quì xuống, tha thiết:

- Nàng hãy vì ta mà tha cho nàng ấy một phen.

- Thiếp đã nói, không có sắc hương nào tồn tại mãi, sao lại quên lời? Bây giờ tỉ tỉ là chủ nhân thực thụ của gia trang nầy, thiếp không có quyền quyết định.


Cù vốn sẵn lòng vị tha, lại thấy Tỉnh Nhi lạy như tế sao, cầm lòng không đậu; bèn nói:

- Hay là hiền muội tha cho ả một phen.


Xảo Nương vẫn chưa nguôi giận, nói với Tỉnh Nhi:

- Hạng người như mi khó thể tin bằng lời. Hãy sám hối những việc mình làm,  Vài năm sau ta  quay lại xem bụng dạ nhà ngươi thế nào đã!


Nói rồi bước nhanh ra cửa, thoắt một cái mất dạng.


                                    KHA TIỆM LY


Địa chỉ:  99/5 Đinh Bộ Lĩnh, P2, TP Mỹ Tho, Tiền Giang

ĐT:  0987 701 952   

Email: khatiemly@gmail.com

Nguồn : từ email của tg Kha Tiệm Ly gởi nhamyngocsuong
NM chân thành cảm ơn Kha huynh đã thường xuyên chia xẻ nhiều bài viết hay.

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

GỬI TRÀ VINH -THƠ NGUYỄN KHÔI









         

                   ----











Lời dẫn : Năm 1993, lần đầu tiên NK vào Trà Vinh công tác, cái xứ sở xa lạ mà hồi học cấp 2 (1953) ở Chiến khu Việt Bắc, đọc thơ của Nữ sĩ Vân Đài "Trà Vinh thương nhớ" gây ấn tượng mãi không quên...không ngờ sau 40 năm NK được tới Trà Vinh và xuất thần bài thơ "Gửi Trà Vinh"...đến nay đã 23 năm, NK lục sổ tay thấy bài thơ còn nguyên tính Thời sự, xin chép lại gửi các Bạn thơ cùng đọc cho vui :




GỬI TRÀ VINH


















Quê hương em dòng Cổ Chiên tươi đỏ

Rừng dừa xanh che mát xóm quê
Chùa ông Mẹt ngày rằm em đến lễ
Ao Bà Om vằng vặc mảnh trăng thề.
                       *
Đất sống động miền quê đầu ngọn gió
Con lộ dài, đồng nước nổi mênh mang
Ghe thuyền về chiều nhen bếp lửa
Câu "dù kê" vang đến tận Cầu Ngang.
                      *
Quê hương em : những xóm làng , thị tứ
Phố Trà Vinh cao vút rặng cây Dầu
Tiếng chim hót nghe sao mà thương nhớ
Con Le Le ngụp dưới rặng Trâm Bầu.
                       *
Thơm mát dịu mùi hoa Cau, hoa Bưởi
Cọng "Cải son" ngon miệng mát lòng
Con cua Đinh cụng càng bầy Tôm Sú
Cá Bông Kèo lùa đàn cá Lòng Tong.


                       *
Những thôn xóm - đất Anh Hùng một thuở
Bao thân Dừa còn ghi tích chiến công
Một mái chèo đưa quân ra tuyến lửa
Ơi Cửu Long Giang vỗ sóng sông Hồng...
                       *
Quê hương em đẹp lòng ngày hôn lễ
Ba má thương...ở rể chẳng đòi về
Đến miệt vườn anh hóa thành con trẻ
Trèo cây Bòng hạnh phúc bẻ cành huê.
         

        Quê Bắc Ninh 1993
            NGUYỄN KHÔI


Nguồn ; từ email của TG Nguyễn Khôi gửi lamngoc
NM cảm ơn nhà thơ Nguyễn Khôi thường xuyên chia xẻ những bài thơ hay.


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

RƯỢU CHIỀU - THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA LÊ ĐĂNG MÀNH VÀ THI HỮU



Kết quả hình ảnh cho lãm nguyệt hiên


THƠ MỜI HỌA

RƯỢU CHIỀU
“NĐT”

Tan ngày dế bật tiễn hoàng hôn
Lặng lẽ u hoài khúc nỉ non
Mái cũ dìu mây sầu cổ độ
Thềm xưa ngậm khói tủi tang bồng
Gìn trong kỷ niệm mà nhung nhớ
Khắc giữa can trường để đợi trông
Những tưởng nghiêng bầu chia hớp rượu
Cho chiều sưởi ấm cuộc hàn ôn

LÊ ĐĂNG MÀNH


BÀI HỌA

CHIỀU THU
“Ngũ độ thanh”

Thiểu não chiều thu nhuộm ám hôn
Chim hoài sải cánh ngược về non
Đìu hiu gió thổi cùng mây gợn
Vội vã người mang với kẻ bồng
Ngắm cuộc phù sinh niềm tủi trỗi
Nương màu thế sự nỗi buồn trông
Từng trang kỷ niệm đang đùa giỡn
Dẫu xót xa đành giở lại ôn…!

NGUYỄN GIA KHANH


VƯỜN CHIỀU
“NĐT”

Chiều đưa dải nắng nhẹ nhàng hôn
Tán vải vườn ai mãi vệ non.
Dáng vẻ điềm nhiên chồng rãnh dọn
Tâm tình thoải mái vợ con bồng.
Cành rung lá nhảy dồn hương lại
Mẹ vẫy hoa cười để bé trông.
Bữa tối ngon lành rau cải sạch
Hồn quê tổ mẫu có người ôn.

TRẦN NHƯ TÙNG


VẾT TÌNH
“NĐT”

Neo lòng cổ độ vết tình hôn
Mộng đẫm trăng ngời sáng đỉnh non
Một thuở đềm êm hồn phóng lãng
Ngàn phương hỷ lạc cánh phiêu bồng
Vô thường tựa mũi tên vù mất
Huyễn ảo như làn chớp thoạt trông
Thẳm lặng trời xưa niềm vĩnh hóa
Quen tìm cõi nhớ nhặt về ôn

LÝ ĐỨC QUỲNH


MÃI TIẾC...
“NĐT”

Vẫn nhớ môi mềm gửi nụ hôn
Em về...gió nhẹ thả đầu non
Êm đềm... gã bướm ru hồn ngủ
Lặng lẽ... làn sương phủ tóc bồng
Nẻo cũ đường trăng hoài ngóng đợi?
Đò xưa bến mộng mãi chờ trông?
Trùng dương cách biệt đời dang dở
Vỡ mảnh tim nồng...tiếc lại ôn !

THY LỆ TRANG


SAO LÒNG…
“Ngũ độ thanh”

Chẳng nghĩ rồi đây bậu đính hôn!
Quên ngày hẹn biển với thề non!
Ưu sầu phận mỏng buồn duyên trách
Khắc khoải niềm đau nẫu ruột trông
Nhủ dạ âm thầm xua nỗi nhớ
Nhìn em vất vả bận tay bồng
Mong người hạnh phúc nào tơ tưởng
Tự hỏi sao lòng cứ mãi ôn?

NHƯ THU


NỤ HÔN ĐẦU
“Ngũ độ thanh”

Tiếc mãi chưa lần cảm nụ hôn
Mang mùi quả ngọt mối tình non
Tâm hoài ám ảnh làn da mọng
Dạ vẫn thầm mơ thảm tóc bồng
Yểu điệu, nàng thơ hờ hững bước
Si tình, lữ khách mỏi mòn trông
Thôi đành hẹn đến ngày hôn lễ
Thỏa sức môi kề chuyện cũ ôn....

SÔNG THU


THUỞ BAN ĐẦU
“NĐT”

Ngẫm thuở ban đầu chớm nụ hôn
Lời trao hẹn biển với thề non
Tình em chẳng thẹn cùng trang lứa
Nghĩa bạn nào phai lúc tuổi bồng...
Cảnh cũ ngày xưa còn vướng bận
Đường mai dạo ấy mãi hoài trông
Dòng trôi bóng ngã nào quên được
Kỷ niệm xuân thời mãi khắc ôn.

LIÊU ĐÌNH TỰ


GIỮ TRỌN LỜI NGUYỀN
“NĐT”

Cay nồng uống cạn buổi thành hôn
Nhị Hỷ chung cành mãi cuối non
Vẫn ước tìm vui đời hạnh phúc
Hằng mơ hưởng lạc cõi tiên bồng
Tình em thắt chặt không hề lở
Nghĩa bạn xe rồi khỏi ngóng trông
Một trái tim vàng luôn vững chải
Nghìn thu chuốt tạc khỏi cần ôn !

NSCANADA


NHẸ LÒNG 

Men rượu không nồng tựa nụ hôn,
Mà sao lại muốn bỏ vào non?
Mắt trần thấy sắc thèm đêm lạc.
Lòng tục mơ tình khoái chốn bồng..
Bởi chút ghét yêu luôn ngoái vọng
Vì dăm của cải khiến vời trông.
Bao nhiêu danh vọng phủ du cả,
Buông bỏ nhẹ lòng chẳng phải ôn.

HOÀNH TRẦN


MÂY KHÓI 

Rượu cháy thơ cuồng cuộc phối hôn,
Thảy đành bỏ lại để lên non
Không ngờ vực thẳm đâu Dòng Nhược 
Cứ tưởng rừng thưa hóa Đỉnh Bồng.
Hai phía mịt mờ nào hiển thấy
Bốn bề bát ngát đã xa trông.
Đau cho mong ước thành mây khói,
Phận số thất thường tựa đới ôn.

PHAN TỰ TRÍ
26/8/16


ĐEN BẠC

Tạm biệt đơn thuần mới hứa hôn
Rồi người góc biển kẻ chân non
Ra đi trót hẹn ngày tương ngộ
Gặp lại ai kia đã bế bồng 
Cách mặt quan hà bao ngóng đợi
Xa lòng khói nước những chờ trông
Lời nào rủa sả quân đen bạc
Giận lắm, đành văng "thứ ác ôn".

THỦY LÂM SYNH (CA)
Aug. 26, 2016


ĐÃ LỠ ĐƯỜNG

Chia tay chén rượu buổi thành hôn
Đắp ước người xây nẻo lạc trông
Sắc mộng trần thanh vùi xác dục
Hương mơ vị tục lấp thân bồng
Lang thang hỷ nộ lòng quên luyện
Ái ố phiêu du dạ bỏ ôn
Đã lỡ đường đi đời kiếp lụy
Vô thường cát bụi trả về non.

GM.NGUYỄN ĐÌNH DIỆM


NHỚ NỤ HÔN

Nhung nhớ buổi đầu trao nụ hôn
Yêu nhau da diết thuở còn non
Tâm hồn mơ mãi làn môi mỏng
Dạ vẫn thấy hoài mái tóc bồng
Yểu điệu thân hình  nhìn đắm đuối
Yêu thương vóc dáng mỏi mòn trông
Em ơi ! hẹn ước ngày sum hợp
Thắm đượm vợ chồng mãi sắt son

HỒ HẮC HẢI


RƯỢU CHIỀU

Nắng tà đùa giỡn dịu dàng hôn .
E thẹn trăng dòm ló đĩnh non .
Đường cũ mờ in cầm cố quận .
Mái xưa rêu phũ trượt phiêu bồng .
Ô lâu sóng gợn se mong mỏi .
Bến cũ sương vờn buốt vợi trông .
Thơ thẩn bên chiều ly rượu nhớ .
Bới vùng kỷ niệm nỗi hoài ôn

LÊ SỸ THU


CHUYỆN TÌNH CŨ

Từ dạo Em trao tặng nụ hôn
Dưới gian hoa lí sáng trăng non
Anh về…tơ tưởng bờ môi thắm
Đêm ngủ nằm mơ mái tóc bồng
Gởi phận xe duyên chung gối mộng
Chờ ngày kết mối thỏa lòng trông
Nhưng rồi hai đứa chia đôi ngả!
Chuyện cũ tình xưa mãi nhớ ôn.

NGÔ VĂN GIAI
Virginia.Aug 2016


THUỞ  BAN  ĐẦU

Thương mãi người yêu tặng nụ hôn
Một thời áo trắng tuổi thề non
Em lên phố thị vui đài các
Anh ở miền quê sống cảnh bồng
Thơ thẩn chuổi ngày tha thiết đợi
Âm thầm năm tháng mỏi mòn trông
Cạn ly rượu đắng khơi tình sử
Cái thuở ban đầu kỷ niệm ôn.

PHÙNG TRẦN ( TRẦN QUẾ SƠN)
(Illinois; Aug-29-2016)


Nguồn : từ email của thi huynh Lê Đăng Mành gửi nhamy ngocsuong.
NM cảm ơn Lê huynh và quý thi hữu đã chia xẻ những bài thơ xướng họa thật hay.