CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

XÔNG ĐẤT - TRUYỆN NGẮN KHA TIỆM LY



 




                                XÔNG ĐẤT


Vợ chồng Ba Nguy thuộc vào hạng “rớt mồng tơi”. Thông thường, hễ kẻ bần hàn thì thường khép nép, đi đứng rụt rè. Trong bàn tiệc thì ăn chẳng dám gắp miếng ngon, uống chỉ từng hớp nhỏ. Ba Nguy cũng không ngoại lệ.

Tết đến, anh bàn với vợ, dù ăn mắm ăn muối gì cũng phải ráng mà mua cho được con gà để “Tết” ông bà nhạc, chứ “đã bao năm  mình “làm thinh” hoài, coi sao được!”.

Thế là sáng mồng một, anh tranh thủ đến sớm. Dù có con gà tiếp sức, nhưng cái nghèo nặng nề quá nên dũng khí xem ra không tăng được bao nhiêu. Ông  nhạc thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cố hữu với “thằng rể bất tài” nầy.

Sựng rựng một lát, thấy không ai hỏi han, không ai để ý đến sự hiện diện của mình. Anh thấy tay chân thừa thải quá! Bộ ván gõ bóng lộn, và cái nền gạch mát lạnh như cũng chẳng muốn tiếp anh. Mặt anh nặng xuống. Ở thì nhục, mà về thì cũng ngại. May sao Hai Phú, chồng chị Hai, bạn “cột chèo” với anh đến, giọng rang rảng:

- Ủa, Dượng Ba đến chúc tết Ba sớm dữ ha?

Với giọng điệu khá mỉa mai, nhưng cũng hơn, vì còn có người biết rằng mình là người chứ không phải khúc gỗ, khúc cây!

Người giàu có khác. Ăn to nói lớn, và tự nhiên đến nỗi mang cả giày vào nhà. Ông nhạc thờ ơ “hứ’ một tiếng, trả lời cho chàng rể quý:

- Mới tảng sáng nó đã vác mặt tới rồi…

Về nhà Ba Nguy khóc với vợ, vợ anh cũng khóc. Anh tức tửi:

- Phải chi để con gà lại cho các con ăn còn hơn, lại khỏi mang nhục!

Vợ anh lấy tay áo quẹt nước mắt, quẹt mũi:

- Má đâu? Má thương anh lắm mà!

- Biết đâu! Không thấy, mà không dám hỏi!

Thật tội cho cái lỗ miệng của kẻ bần cùng. Dường như trời sanh ra nó cốt để lùa cơm, ực nước!

Anh thề không đến nhà ông nhạc nữa, trừ khi ông chết. Nhưng ổng lại không chết mà đàn bò của ông lại bị lở móng, long mồm, và lần lượt bị làng xã buộc đem chôn! Và anh cũng phải bị mất lời thề: Anh không muốn đến, nhưng ông nhạc buộc phải đến để... nghe chửi:

- Mầy là Nguy. Mồng một Tết mầy xông đất nhà tao, mầy thấy tai hại chưa?

Anh Ba đứng như cây khô để nhận mọi bão táp từ cái tên Nguy cúng cơm của mình! Mặt nặng buồn, nhưng lòng lại thấy dễ chịu, vì nay ông nhạc đã còn biết anh là người nên dùng tiếng người để nói với anh, dù những lời đó không êm ái gì. Vẫn còn hơn đầu năm, ông xem anh là cái bàn, cái ghế không hơn!

Bà nhạc:

- Tội nghiệp con nó mà ông! Vậy chớ nó đâu có lại nhà mấy chủ bò khác mà bò của họ cũng chết hết vậy? Cái nầy là “dịch” chứ nào phải xông đất, xông điếc gì!

Năm sau, Hai Phú, ông rể quý là người đến nhà ông nhạc đầu tiên vào ngày mồng một. Người giàu, lại mang tên Phú mà xông đất thì hết chỗ chê! Nhưng kỳ cục thật! Năm đó đến phiên trại heo của ông nhạc lại bị lở mồm long móng! Vườn tiêu, vườn điều của ông cũng “tiêu điều” vì nạn bọ xít, bọ rầy. Ông lại bịnh liên miên, có khi thở chẳng ra hơi nhưng vẫn còn đủ sức chửi gằn từng tiếng:

- Đ.m nó hại tui. Mồng một mà nó lại vác mặt đến, thì làm sao làm ăn nên thân nên hình gì! Cái thằng Nguy nầy, nó muốn cho tui tàn mạt như nó chắc?...

Bà nhạc:

- Ủa? Năm nay thằng Nguy nó đâu có tới nhà ông. Thằng Phú mà. Ông quên rồi sao?

Ông nhạc nạt:

- Bà biết gì! Nó là Ba Nguy thì... ba năm mới hết nguy!

Bà nhạc cười méo. Biết tỏng ông chồng lúc nào cũng bênh vực thằng rể giàu sang. Không biết nói để chọc chồng chơi hay là bà muốn nói một sự thật hiển nhiên:

- Thứ ba là con Ba nhà mình. Nó thứ mười đó ông ơi!

Dù cơn suyễn làm mệt, nhưng ông cũng đủ sức trừng mắt, đập mạnh tay xuống giường:

- Bà còn trù ẻo nữa! Ba năm là đủ chết rồi!

Người ta bảo “sông có khúc, người có lúc”. Không sai. Vợ chồng Ba Nguy làm ăn ngày càng khấm khá, như dòng sông đã mệt mỏi qua hết khúc thác ghềnh, giờ thảnh thơi đến miệt đồng bằng thênh thang, êm ả. Đến năm thứ tư, từ khi được ông nhạc mời qua để chửi về việc đã làm đàn bò ông chết, thì anh đã giàu mút chỉ!

Lại có câu “lên voi xuống chó”. Cũng đúng. Hai Phú, cột chèo của anh bị xuống dốc như xe đổ đèo!

Ba Nguy tuy giữ lời thề, mà vẫn tròn hiếu đạo. Mỗi tháng anh bảo “sắp nhỏ” về biếu ông ngoại, bà ngoại đúng mười triệu để ăn trầu, hút thuốc! Trầu nầy chắc của cô Tấm têm, nhưng thuốc điếu chứ nào phải thuốc phiện đâu mà xem quá đắt!

Chị Ba thường khuyên chồng nên bỏ qua chuyện cũ, và nên sắp xếp về thăm cha mẹ vợ. “Tụi nhỏ nó nói ông bà ngoại nhắc anh hoài”. Anh ậm ự cho qua. Nhưng rồi một ngày cuối năm, anh quyết định về  nhà  ông  nhạc “xông đất”.

Bữa tiệc đầu năm thật vui. Vợ con anh, nhất là anh được xem như thượng khách. Vợ chống Hai Phú cũng có mặt, nhưng xem chừng năm nay anh ít nói hơn, ăn nói dè dặt hơn, không bàn chuyện làm ăn với “ông già”, không “dzô, dzô” xôm tụ như bốn năm trước. Rượu cạn ly không dám rót. Chờ “tới tua” mới uống! Những hiện tượng thay đổi khá đột ngột nầy làm anh ngài ngại, suy gẫm: Tiền bạc và cái vó giàu sang của anh đã khai tử, hay ít ra không còn ai  muốn nhớ cái tên Nguy của thằng Nguy mạt rệp năm nào! Anh lặng lẽ hớp một miếng rượu , gấp miếng thỉt “đưa cay”. Khổ nỗi, mấy bà xắt thịt ra sao mà nó kéo cả dây, không chịu lìa ra! Hai Phú có dịp “giúp” thằng em cột chèo, đưa đũa phụ rứt mà cũng không được. Ba Nguy “dện” luôn vào chén, chắc lưỡi:

- Không biết hồi trước tôi gắp miếng thịt sao nó cứ rớt lên rớt xuống. Còn bây giờ, chỉ gấp một cái mà nó lại dính cả chùm!



KHA TIỆM LY


THANH XUÂN 1 - 2 - 3- THƠ LÊ KIM THƯỢNG

Sinh Lê
Tệp đính kèm27 thg 2 (3 ngày trước)
tới tôi
GỬI "NHÃ MY - NGỌC SƯƠNG" BÀI THƠ LỤC BÁT
CHÚC VUI KHỎE

NHA TRANG 28/02/2018 - LÊ KIM THƯỢNG                           

    THƠ  TÌNH    LỤC BÁT  2018 







THANH   XUÂN     1 - 2 -  3



1.   



Em sang từ độ xế trưa
Chờ trăng sáng tỏ... anh đưa em về...
Cõi Tình... hoa mộng, trầm mê
Đôi chân dạo bước bốn bề phù vân
Xao lòng khúc nhạc suối ngân
Cung thương, điệu nhớ xa gần, tỉnh say...



2.     



Tím chiều, tóc gió tung bay
Xuân xanh dáng liễu, cho ngày mộng mơ
Hôn lên đôi má non tơ
Hương trinh ngây ngất, dại khờ mê si
Tình nồng thơm mắt, thơm mi
Vườn yêu vui bước Xuân thì hồn nhiên
Lời yêu ngọt dịu bên hiên
Gió đưa sợi tóc bay nghiêng môi cười
Đỏ hồng đôi má hổ ngươi
Tóc nhung thả nửa lưng người liêu trai
Tay đùa cong sợi tóc mai
Nắng rơi da trắng, trang đài đắm say
Tôi - Em... ôm trọn vòng tay
Lạy Trời mãi nắng... cho ngày đừng qua
Vuốt ve dáng ngọc kiêu sa
Vàng mơ áo lụa, nõn nà giai nhân
Gần em... hơi thở thanh xuân
Ngọt hương con gái, bâng khuâng hoặc huyền
Cầu Trời tình mãi vẹn nguyên
Ông Tơ - Bà Nguyệt xe duyên đá vàng...



3.   



Tôi em dang dở đò giang
Bên sông dừng bước, đôi đàng biệt ly
Giọt buồn lắng đọng sầu bi
Bến xưa ghi dấu tình si thề bồi
Người xa, bến vắng lâu rồi
Một người ôm bóng đơn côi lừng khừng
Thà rằng chẳng gặp thì đừng
Để sâu thương nhớ... nửa chừng buông rơi
Em đi xa cách phương trời
Gửi thư, thư lạc... gửi lời, vô duyên
Trăng tà, bóng xế đổ nghiêng
Niềm vui đi mất, muộn phiền bủa vây
Hương tình quanh quẩn đâu đây
Còn thơm chăn gối, ngất ngây chiếu giường...
Tơ tình ngày cũ còn vương
Mỗi người mỗi xứ... mà thương nhau hoài
Sao Hôm chờ đợi Sao Mai
Cô đơn Góa phụ... đêm dài năm canh
Ước gì “Gương vỡ lại lành...”
Để cho “ Loan - Phụng hòa minh...” trăng rằm
Nối tình “Hạnh phúc trăm năm...”
“Châu về Hợp Phố... Sắt - Cầm hợp hoan...”


                Nha Trang, tháng 03. 2018

                       LÊ KIM THƯỢNG

Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

MỪNG XUÂN -THƠ TRƯƠNG THỊ THANH TÂM

Truong Thi Thanh Tam
20 thg 2 (8 ngày trước)
tới tôi


Được gửi từ Yahoo Mail trên Android

Vào Th 2, 19 thg 2, 2018 lúc 7:25 SA, Truong Thi Thanh Tam
<tinhnho1053@yahoo.com.vn> đã viết:



 



MỪNG XUÂN

                 ***
Rồi mùa đông rét cũng qua
Nắng xuân ấm áp nét hoa rạng ngời
Lòng người rộn rã niềm vui
Tươi màu son phấn, lược cài điểm trang

Trẻ vui áo mới rộn ràng
Tung tăng đi viếng họ hàng gần xa
Chiều ba mươi cúng ông bà
Chờ giao thừa, ngắm pháo hoa góc trời

Đâu đâu cũng tiếng nói cười
Cùng trăm lời chúc, vạn lời thiết tha
Hoa khoe hương sắc mặn mà
Người khoe áo mới, đậm đà nét duyên

Xuân về đâu bóng người thương
Dáng xưa sao vẫn như sương khói mờ
Bao năm tháng đợi ngày chờ
Đèn hiu hắt bóng, tình hờ cũng phai

Áo hoa giờ mặc cho ai
Thì thôi xếp lại chờ mai người về
Chuyện trăm năm một lời thề
Để rồi xuân đến xuân đi cũng buồn!


               TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
                             Mytho

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

XUÂN MƠ- THƠ NHẬT QUANG


nhat quang
Tệp đính kèm22 thg 2 (3 ngày trước)
tới tôi 
Kính gởi Nhà thơ Nhã My!​






XUÂN MƠ


Giơ tay níu ngọn Xuân mơ…
Chồi non mơn mởn non tơ mượt màng
Hương hoa trải lối mùa sang
Yến, oanh lảnh lót rộn ràng trời Xuân

Rung rinh vạt gió lâng lâng
Nhành mai nở thắm vàng sân nắng hồng
Êm trôi nhẹ áng mây bồng
Rơi vương thoảng ngát thơm nồng tóc em

Dáng xuân tha thướt bên rèm
Ấp e…đắm nụ hôn mềm còn vương
Tình xuân ngây ngất yêu đương
Xuân mơ… ru khúc nghê thường đắm say.

                     NHẬT  QUANG
                            (Sài Gòn)

ĐI CHÙA NGÀY TẾT -SAIGÒN 2018

















THƠ TRẦN NGỌC HƯỞNG











       Đầu năm 2018 , cùng với văn ,thi sĩ Kha Tiệm Ly ghé Long An thăm anh Trần Ngọc Hưởng, NM hân hạnh được anh Trần Ngọc Hưởng tặng 4 đầu sách , đó là 4 tập thơ đã được xuất bản . Sách in hạn chế , trình bày mỹ thuật .Anh Trần Ngọc Hưởng là một nhà giáo , viết văn , thơ , bài biên khảo , dịch thuật ...đã đăng nhiều sáng tác trên  nhiều tạp chí Văn Học , báo chí trước 75 và đã in nhiều tác phẩm văn chương có giá trị , anh cũng là người làm văn hóa ở miền Nam trước năm 1975 được kết nạp vào Hội Nhà Văn Việt Nam (trực thuộc trung ương).
   Trân trọng cảm ơn anh Trần Ngọc Hưởng và xin giới thiệu 2 bài thơ :
Bài Sóng Tình in trong tập Chấm Lá (trang 104)
Bài Đường Cong  in trong tập Bùa Yêu (trang 38,39 ).






ĐƯỜNG CONG

Tòa thiên nhiên lồng lộng
Kiều diễm đến không ngờ
Đường cong vùng dội sóng

Dẫn anh vào lối thơ

Đường lên đèo ngoạn mục
Dè chừng vực núi đôi
Đỉnh ngọn tình cong vút
Làm sao khỏi bồi hồi !

Đào tiên đang chín mọng ,
Ngây ngất thả hương tình
Phập phồng như lửa nóng,
Cháy rực cả lòng anh

Róc rách nguồn hương phấn
Mơ hồ quấn quít thêm
Đường cong nào mê mẩn
Dào dạt cỏ xanh mềm

Đường cong bao thổn thức,
Anh đứng nhìn ngu ngơ
Lạc chốn nào hư thực
Làm sao khỏi bất ngờ

Chim hẹn về bên suối,

Tình yêu chín rục rồi...
Đường cong nào kết nối
Ngọt lịm tình lứa đôi

TRẦN NGỌC HƯỞNG







SÓNG TÌNH

Môi yêu chúm chím ngực hồng
Gọi tầm xuân thức , rướn cong phút tình
Nghe tơ tóc buộc đời anh
Ngả nghiêng đất vỡ tan tành dưới chân

Nuột nà vóc ngọc thân trần
Tay đan khép chặt vòng xuân luân hồi
Cho giờ cho phút không trôi
Cho không tên tuổi , đời thôi bẽ bàng

Thở đi em , nhịp nồng nàn
Cuộn vào anh sóng tình tràn đêm nay

TRẦN NGỌC HƯỞNG

Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2018

DẤU HỎI- THƠ ĐẶNG XUÂN XUYẾN


BAOTHANG_XUANXUYEN DANG
21 thg 2 (4 ngày trước)
tới tôi 







DẤU HỎI
- Tặng T.T -
.
Rau trên luống
chắc gì
rau sẽ sạch
Người thôn quê
đâu hẳn
đã chân quê
Rượu ngàn trận
chửa tin
là tình bạn
Ngủ mòn giường
chưa dám
gọi tình nhân.
*
Hà Nội, 21 tháng 02.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

ĐỌC “MÙA TRĂNG CUỐI” THƠ LIÊN HƯNG - CHÂU THẠCH


van tran
Tệp đính kèm3 thg 2 (20 ngày trước)
tới tôi







(Ảnh Liên Hưng)





ĐỌC “MÙA TRĂNG CUỐI” THƠ LIÊN HƯNG

                         CHÂU THẠCH



Tôi hân hạnh có bài được chọn in trong tuyển tập thơ văn “Một thời Để nhớ” cùng  với Liên Hưng và 11 tác giả khác do nhà thơ Chu Vương Miện tài trợ kinh phí để nhà văn Mang Viên Long xuất bản. Không quen biết vơi Liên Hưng nhưng tôi rất cảm mến văn của nữ tác giả nầy qua hồi ký “Có Những Dòng Sông” và tùy bút “Hương Sầu Đông”  mà tác giả ấy đã đăng trong tuyển tập nầy. Hôm nay, được một người bạn giới thiếu bài thơ “Mùa Trăng Cuối” của Liên Hưng, một bài thơ tự sự không những cho chính cuộc đời mình mà còn nói hộ thân phận của cuộc sống, số phận của cuộc tình cho bao thiếu nữ khác, đã làm tôi đi ngược lại dòng sông ký ức về một quê hương mà tôi và tác giả đã sống một thời thanh xuân  êm đềm. Liên Hưng tên thật là Nguyến Thị Liên Hưng, sinh 1957, quê quán Lam Thủy, Hải Vĩnh, Hải Lăng, Quảng Trị. Tác giả là cựu học sinh Nguyễn Hoàng Quảng Trị, hiện sinh sống tại TP Biên Hòa, Đồng Nai. Tên trên facebook là Thanh Chương LH.  Sở dĩ người viết giới thiệu kỷ quê hương của tác giả vì cái quê hương đó khác với nhiều quê hương trên đất Việt. Đó là mãnh đất khô cằn “Biển một bên và núi ở một bên”, bị chia cắt, bị cày xới bởi bao cuộc chiến tranh khốc liệt nhưng nó vẫn rất nên thơ và nó sản sinh ra lắm nhân tài. Ta hãy nghe Liên Hưng tả một phần đời mình sống bên dòng sông của quê hương đó:

1.
Tôi chào đời
Có mảnh trăng non Tháng Chín
Len lén nhìn qua song cửa mùa Thu...
Ngày qua ngày, trăng cùng tiếng mẹ ru
Nuôi tôi lớn giữa làng quê mộc mạc
Có những lúc
trăng ngủ quên bên dòng sông bạc
Để ngàn sao mở hội lưng trời
Trăng theo tôi vào tuổi mộng chơi vơi
Trăng biển vắng soi tình đầu câm nín
Trăng hạ huyền dấu che
đôi lòng bịn rịn
Nên ngược dòng mình lạc mãi đời nhau



Trong bài “Có Những Dòng Sông” Liên Hưng đã tả con sông nơi tác giả chào đời như sau: Đó là dòng sông “mang tên Vĩnh Định”.”Con sông nhỏ hiền hòa nước trong văn vắt vang nhịp gõ dân chài vào mỗi buổi chiều hôm như giấc mơ êm đềm cứ ở mãi trong tôi”. Ở đó nhà thơ đã tắm cùng người cha thân yêu của mình, nhìn chị mình gánh nước bước đi như là vũ điệu, theo chị mình giặt áo bên sông. Tất cả kỷ niệm đó bây giờ nhà thơ gởi vào khổ thơ trên và lấy ánh trăng làm chủ thể cho đoạn thơ, khiến cho quản đời thơ ấu càng trở nên lung linh và mối tình thời mới lớn tuy phải “ngược dòng mình lạc mãi đời nhau” nhưng vẫn đẹp như là một thiên tình sử. Khổ thơ không có ẩn dụ nào nên không phải phân tích nhiều nhưng, tiếng thơ đưa ta đi vào một nguồn trong trẻo vô biên bởi ánh trăng dịu dàng, bởi ngàn sao lấp lánh lưng trời và bởi tháng ngày êm đềm của tác giả cùng với dòng sông ở hoài trong ký ức. Đọc thơ, ai đã từng ở bên dòng sông thì có lẽ linh hồn mình cũng bay ngay về đó. Nhất là những người bạn của tôi, những người đã từng sống bên dòng sông Vĩnh Định, hay tôi đã từng đi đò dọc trên dòng sông ấy thì tưởng như Vĩnh Đinh là một dòng sông ở cõi thần tiên  mà mình được đến rồi đi để lòng cứ thương cứ nhớ. Từ dòng Vĩnh Định trong thơ, những người con Quảng Trị có lẽ sẽ nhớ thêm  dòng Thạch Hản, dòng Hiếu Giang và nhiều dòng sông khác trên quê hương mình. Đặc biệt nếu ai từng đọc tập thơ “Dòng Sông Ký ức” của Lê Ngọc Phái, một người con của ngôi làng bên dòng sông Vĩnh Định cũng như Liên Hưng, thì hồn sẽ lắng sâu thêm vào một khung trời xanh tươi bên  mé nước bình tịnh  trong khổ thơ đầu của “Mùa Trăng Cuối” mà Liên Hưng mô tả.

Bước qua phần đầu của khổ thơ thứ hai Liên Hưng cho ta thấy một sự đổi thay khi nhà thơ vừa mới lớn lên, vừa mới bước chân vào đời:



2.
Tôi vào đời
Trăng úa một màu đau
Đêm lạc loài
Trăng soi chân viễn xứ
Về chốn xa lắc lơ
Ai đợi? Ai chờ?
Miền đất lạ bên chiều lay lắt bóng
Trăng nhạt nhòa trong hoàng hôn vô vọng
Theo tháng ngày
Sương lạnh ướt hồn thơ
Trời đất bơ vơ
Miên trường quạnh quẽ
Đêm hao gầy thao thức đối trăng suông



Có lẽ đoạn thơ nầy rất thấm thía với con dân Quảng Trị, ai đã gồng gánh di tản trong “mùa hè đỏ lửa”, ai đã từng chạy qua “Đại lộ kinh hoàng” và ai đã từng dừng chân nơi xứ lạ, nơi núi rừng âm u để dựng mái chòi tranh nương náu. Đoạn thơ không nói nhiều về chiến tranh, về chết chóc, về ly hương nhưng chắc chắn ai đã từng gắn bó hay nghe nói về nơi đây sẽ khó mà quên những đoàn người lũ lượt chạy trong lửa đạn tơi bời và một thị xã sầm uất đã biến thành rừng. Rồi thì cùng với đoàn người đó, Liên Hưng không còn “Trăng vào tuổi mộng chơi vơi” nữa mà phải nhận những mùa” trăng úa màu đau” soi bước chân gập ghềnh nơi viễn xứ.  Cuộc tình của “Trăng hạ huyền dấu che đôi lòng bịn rịn” cũng trôi theo cơn chạy loạn để “Ai đợi? ái chờ?” nào ai biết ai, nghĩa là tan ra trong khói lửa. Tất nhiên đoạn thơ đem đến cho ta một nỗi buồn. Nỗi buồn đó càng thấm thía hơn khi tác giả kéo dài cuộc sống lay lắt bóng ở miền đất lạ để nhìn “ Trăng nhạt nhòa trong hoàng hôn vô vọng” trong những “Đêm hao gầy thao thức đối trăng suông”. “Đối trăng suông” cho ta hình ảnh cô đơn nơi trời viễn xứ. Đoạn thơ phả vào hồn ta tất cả hơi lạnh của trăng. Nó không chỉ là thứ trăng của bao bài thơ lảng mạn  về tình. Nó còn là một thứ trăng chứa chấp niềm đau của khổ cực, của bạc bẻo, của thân phận một con người bất đắc chí, của lình hồn một kẻ lưu đày nơi xứ lạ, chịu bất công giữa đời. Nó không chỉ là niềm đau của một người mà mang niềm đau của một thế hệ, giống như câu thơ của Vũ Hoàng Chương “Lũ chúng ta sinh ra nhầm thế kỷ/  Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh” Tất nhiên đó chỉ là tâm trạng của nhà thơ chớ không có quê hương nào ruồng bỏ, giống nòi nào lại khinh những đứa con thất cơ lỡ vận do thời thế tạo nên cả.

Đoạn thơ kế tiếp chỉ là những tiếng thở dài. Tiêng thở dài của dòng sông xưa như hòa chung cùng tiếng thở dài của dòng sông đời người  vì cả hai đều chịu cảnh “Bến Lạnh/ Chiều rơi”:



Bao năm sống kiếp đoạn trường
Kiếp tằm khóc cảnh tơ vương đọa đày
Gió chiều se lạnh bàn tay
Đường tình gió thoảng mây bay ngậm ngùi
Tìm đâu một thoáng đời vui
Chỉ là kỷ niệm chôn vùi xót xa
Dòng sông còn âm vang tiếng hát
Bến lạnh
Chiều rơi



Đoạn thơ cho ta thấy tác giả vẫn còn ôm ấp mãi kỷ niệm  dầu mối tình năm xưa chỉ là mối “tình đầu câm nín”. Không hiểu sao các cô nữ sinh Nguyễn Hoàng Quảng Trị thường nhớ đến mỗi tình đầu thế nhỉ? Tôi đã đọc bài thơ “Một Mùa Dâu” của Quang Tuyết nói về tình đầu thật hay và bây giờ  lại đọc “Mùa Trăng Cuối” của Liên Hưng cũng tha thiết với mối tình còn đang thời e ấp. Cả hai bài thơ khiến lòng tôi vui lắm, nhớ lại và chắc phải cảm ơn người con gái năm xưa cũng học Nguyến Hoàng và có lẽ giống như hai nhà thơ nữ kia, cưu mang mối tình đầu của chúng tôi mãi mãi.

 Phần lớn những nhà thơ, thường cho tình tan vỡ suốt một đời, để ôm niềm đau như cơn bệnh trầm kha trong cuộc sống. Liên Hưng khác. Tác giả cho ta một mùa trăng ấm lòng hơn:

3.
Dòng đời trôi
Dòng sông trôi
Vạt nắng đổ dài thuyền ai lấp loáng
Mưa gió bao mùa chưa mỏi mái chèo xưa
Lấp lánh sao thưa
Cho trăng bừng tỉnh thức
Cho tim người
Thôi day dứt sầu đau
Thì ra mình còn có nhau
Đâu cần hò hẹn kiếp sau đợi chờ
Mấy mươi năm giấc mộng hờ
Khóc cười dâu bể ai ngờ hôm nay
Cảm ơn bàn tay vén mây...
Cho đêm trăng tỏ cho ngày sương tan

Trăng dịu dàng
Trăng rất hiền
Lung linh soi bóng con thuyền an nhiên

Có lẽ Trời không phụ người chung thủy “Mưa nắng bao mùa chưa mỏi mái chèo xưa” nên cho họ đoàn tụ chăng? Khổ thơ không nói rõ họ đoàn tụ thành vợ thành chồng hay họ chỉ  gặp nhau rồi đối đải nhau như Kiều và Kiêm Trọng, buổi đoàn viên chỉ hẹn xem nhau là bạn tri giao .

Tôi không biết cuộc tình trong thơ là hư cấu hay đó là sự thật nhưng sự đoàn tụ đã làm vơi nỗi đau ly biệt và tạo niềm vui an lạc trong lòng. Câu thơ “Thì ra mình còn có nhau/Đâu còn hò hẹn kiếp sau đợi chờ” cho ta cảm tưởng sự thanh khiết trong tâm hồn hai người. Ta có cảm tưởng nếu họ không sống cùng nhau,thì họ biết hai người còn sống giữa cuộc đời là xem như có nhau. Họ không cần hò hẹn đến kiếp sau nữa vì kiếp nầy họ đã có trong nhau rồi. Trăng ngày xưa không còn là trăng ngày nay nữa nhưng mừng cho họ vì trăng ngày nay không “nhạt nhòa” như một thời tưởng như “vô vọng”. Trăng ngày nay đã “dịu dàng”, nên thơ để soi bóng con thuyền đời rất an nhiên của họ trôi về một tương lai tốt đẹp.

Bài thơ thật hay, như âm thanh một con sông trôi êm đềm, rồi ầm ầm băng qua thác ghềnh, rồi bình tịnh trên một bình nguyên nào đó. Trăng lung linh, rồi vàng vọt rồi lung linh như đêm rằm có cơn mưa xối xả. Sau cơn mưa trăng lại sáng.

Bài thơ đặt vào lòng ta một vết thương đã lành nhưng vết sẹo vẫn luôn còn đó. Ta vẫn thích chạm tay vào sẹo vì nó hằng trên da thịt để biết nỗi đau cùng đi với ta suốt đời không quên được, nhưng niềm vui lành bệnh vẫn làm êm ái tâm hồn.

Cuối cùng bài thơ khác với những bài thơ tình vì nó có hậu, cho người đọc một nụ cười viên mãn . Ngoài ra tiếng thơ thanh bai, quyến luyến, để cảm xúc trôi theo từng dòng dưới ánh trăng của tuổi thơ,của quá khứ và của ngày nay, biến đổi màu sắc không ngừng trong mỗi khổ thơ mà mỗi khổ thơ ấy thể hiện mỗi giai đoạn của đời người./.

         

                         CHÂU THẠCH



Mùa Trăng Cuối – Thơ Liên Hưng

1.
Tôi chào đời
Có mảnh trăng non Tháng Chín
Len lén nhìn qua song cửa mùa Thu...
Ngày qua ngày, trăng cùng tiếng mẹ ru
Nuôi tôi lớn giữa làng quê mộc mạc
Có những lúc
trăng ngủ quên bên dòng sông bạc
Để ngàn sao mở hội lưng trời
Trăng theo tôi vào tuổi mộng chơi vơi
Trăng biển vắng soi tình đầu câm nín
Trăng hạ huyền dấu che
đôi lòng bịn rịn
Nên ngược dòng mình lạc mãi đời nhau

2.
Tôi vào đời
Trăng úa một màu đau
Đêm lạc loài
Trăng soi chân viễn xứ
Về chốn xa lắc lơ
Ai đợi? Ai chờ?
Miền đất lạ bên chiều lay lắt bóng
Trăng nhạt nhòa trong hoàng hôn vô vọng
Theo tháng ngày
Sương lạnh ướt hồn thơ
Trời đất bơ vơ
Miên trường quạnh quẽ
Đêm hao gầy thao thức đối trăng suông

Bao năm sống kiếp đoạn trường
Kiếp tằm khóc cảnh tơ vương đọa đày
Gió chiều se lạnh bàn tay
Đường tình gió thoảng mây bay ngậm ngùi
Tìm đâu một thoáng đời vui
Chỉ là kỷ niệm chôn vùi xót xa
Dòng sông còn âm vang tiếng hát
Bến lạnh
Chiều rơi

3.
Dòng đời trôi
Dòng sông trôi
Vạt nắng đổ dài thuyền ai lấp loáng
Mưa gió bao mùa chưa mỏi mái chèo xưa
Lấp lánh sao thưa
Cho trăng bừng tỉnh thức
Cho tim người
Thôi day dứt sầu đau
Thì ra mình còn có nhau
Đâu cần hò hẹn kiếp sau đợi chờ
Mấy mươi năm giấc mộng hờ
Khóc cười dâu bể ai ngờ hôm nay
Cảm ơn bàn tay vén mây...
Cho đêm trăng tỏ cho ngày sương tan

Trăng dịu dàng
Trăng rất hiền
Lung linh soi bóng con thuyền an nhiên

LH (Mùa trăng cuối năm Đinh Dậu)







Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

CÓ CÒN ĐÂU- THƠ TRƯƠNG THỊ THANH TÂM



Được gửi từ Yahoo Mail trên Android

Vào Th 2, 5 thg 2, 2018 lúc 6:38 SA, Truong Thi Thanh Tam
<tinhnho1053@yahoo.com.vn> đã viết:








CÓ CÒN ĐÂU !

                ***
Tôi vẫn còn đây...một kiếp người
Vẫn còn nhớ đến những ngày xưa
Đã từng xinh xắn, trăng tròn lẻ
Đã để lòng mơ đến một người

Nhưng rồi người ấy,vẫn xa xôi
Biền biệt bao năm vắng bóng rồi
Một lần lỡ bước lên xe cưới
Tan tác đời tôi mấy mươi năm

Bây giờ lẻ bạn, đời đơn độc
Nhân ngãi giờ đây mặn thấm môi
Chút tình ngùi nhớ bạn tình ơi
Huyệt mộ vùi chôn một kiếp người

Làm sao chia sẽ cõi lòng tôi
Ôi ! kiếp dương gian...khóc một đời
Có còn đâu nữa...dẫu một lời
Ai hẹn cùng nhau...đã bội thề !


         TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
                       Mytho

Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

TẾT 2018 - CHÙM ẢNH Ở BẾN TRE



 





 









TỰ THUẬT ,VÙNG KỶ NIỆM - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ.


tong minh
Tệp đính kèm04:34 (2 ngày trước)
tới Lê, tôi


Kết quả hình ảnh cho ANH HOA XUAN



TỰ THUẬT 


Việc đời  âu  cũng có cơ phần
Nghĩ kiếp người, Sao vẹn ý xuân.!
Sự nghiệp - đã đành duyên bút mực
Công danh - thôi cũng nợ thi nhân.
Nhục vinh tay mở trang hồng nhật
Hưng phế lòng còn đoá Bạch Vân.
Cuồn cuộn tháng ngày đi tới mãi
Dòng trôi thế sự mãi xoay vần !



VÙNG KỶ NIỆM


Đâu đây lời mẹ ngọt ca dao
Ngỡ tiếng thu xưa mới độ nào.
Nhìn cánh sông trôi chiều lắng xuống
Trông làn mây nổi gió lên cao.
Thời gian chở cả tuồng dâu bể
Năm tháng đòi phen lớp dáng màu.
Tâm sự đời thơ về một sớm
Thương vùng kỷ niệm nắng xôn xao.


         MẶC PHƯƠNG TỬ.

Thứ Ba, 20 tháng 2, 2018

NGÀY TÌNH YÊU 1-2-3- THƠ LÊ KIM THƯỢNG

Sinh Lê
Tệp đính kèm6 thg 2 (12 ngày trước)
tới tôi
GỬI NHÃ MY BÀI THƠ XUÂN 2018
CHÚC VUI KHỎE

NHA TRANG, 06/02/2018








  NGÀY TÌNH YÊU 1-2-3

1.



Những ngày hai đứa thơ ngây
Trời xanh, xanh ngắt... bay bay cánh diều
Một trời thương... Một trời yêu...
Sớm Xuân hò hẹn... Thu chiều rong chơi
Tôi - Em nửa bước không rời
Tan trong nhau cả một thời tuổi thơ
Cát bồi bến mộng, bờ mơ
Ngày vui lấp lánh, đêm chờ chênh chông...



2.     



Màu Sen tươi thắm môi hồng
Mắt huyền xa vắng, mênh mông đất trời
Tay che, khúc khích tiếng cười
Chút hờn, chút giận... cho người xót xa
Tóc thề, da phấn, mặt hoa
Nắng rơi bầu ngực nõn nà, tươi nguyên
“Ba thương, má lúm đồng tiền...”
 Câu Ca Dao cũ qua miền Xuân xanh
Tơ tình buộc chặt em anh
Tình đầu vừa chớm, đã thành tình si
Vòng tay ôm dáng Xuân thì
Say say hương tóc... ngày đi bềnh bồng
Ngủ đi em... ngủ giấc nồng
Ngủ đi em... giữa mênh mông Xuân về
Ngủ đi, cho chín cơn mê
Ngủ cho quên hết lối về xa xăm...
Nụ hôn rơi mắt lá răm
Cầu mong tình mãi trăm năm đậm đà
Hỏi lòng, sao lắm thiết tha
Hay là kiếp trước... đã là của nhau?
“Thương nhau, cởi áo cho nhau”
Áo xiêm ngày ấy... “qua cầu gió bay”...



3.



Cám ơn em đã đắm say
Cám ơn tình đã cao bay phai màu
Tiễn em về chốn sang giàu
“Được mùa lúa, úa mùa cau”... đau lòng
Thuyền tình rẽ ngã ba sông
“Thia lia quen chậu, vợ chồng...”... đôi nơi
Tiễn em về ở với người
Lòng buồn chát đắng... môi cười mà đau
Hiên đời, thánh thót giọt Ngâu
Giọt thương, giọt nhớ, giọt sầu... lệ tuôn
Thuyền em theo nước lên nguồn
Tôi theo con nước, buồn buồn ra khơi
Tôi - Em xuôi ngược dòng đời
Xa câu thề hẹn... nghẹn lời Phu - Thê
Em xa ngàn dặm sơn khê
“Ngày - Tình - Yêu” có nghĩ về... người xưa?
Đêm dài... dài lắm đêm mưa
Bóng người đơn lẻ, song thưa... cỗi già
Em bây giờ... vợ người ta
Trong mơ... em vẫn nguyên là... của anh?...           

                                      

                 Nha Trang, tháng 02. 2018

                          LÊ KIM THƯỢNG

Thứ Hai, 19 tháng 2, 2018

ANH KHÔNG VỀ HÀ NỘI TẾT NÀY EM - THƠ NGUYỄN KHÔI

nguyen khoi
February ,5 ,2018 at 10:14















ANH KHÔNG VỀ HÀ NỘI TẾT NÀY EM

         (Đáp thơ Bùi Cửu Trường)
                    
Anh không về Hà Nội Tết này em
Thương cái lạnh, chẳng đêm ôm nhau ngủ
Nồi bánh Chưng xập xùm tắt lửa
Trấu bếp vàng cháy dở lúc nửa đêm
                       
Anh không về Hà Nội Tết này em
Cắn miếng dưa Hành hăng trào nước mắt
Món chè kho nằm im trong tủ sắt
Nồi cá kho còn đắng vị Riềng...
                       
Anh không về Hà Nội Tết này em
Yêu một thời đạp xe về ăn Tết
Ngồi poóc pa ga / mưa, em ướt hết
Cái hôn nồng phả hơi ấm vào tim. 
                       
Anh không về Hà Nội Tết này em
Mơ tiếng pháo tưng bừng, không ngủ được
Đêm giao thừa ra Hồ Gươm hái lộc
để bây giờ nhung nhớ chẳng thể quên.
                        
Anh không về Hà Nội Tết này em
Bao kỷ niệm... thôi, chôn vào dĩ vãng
Yêu là chết...là biệt ly... đứt đoạn...
Anh không về Hà Nội Tết này em.
                
                   2-2-2018
               NGUYỄN KHÔI

Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018

CUNG CHÚC TÂN XUÂN- ĐỖ CHIÊU ĐỨC


                               
duc do
17 thg 2 (1 ngày trước)
tới Hải, Hồ, Hoa, Le, Loan, tôi, Như, Thu, tranbt21, Truong


         Kính chúc tất cả Thầy Cô Thân Bằng Quyến Thuộc cùng các em học sinh thân mến, năm mới được
             AN KHANG THỊNH VƯỢNG
             VẠN SỰ NHƯ Ý !
   Đỗ Chiêu Đức


Kết quả hình ảnh cho anh tet 2018

CHÚC TẾT :

      CUNG CHÚC TÂN XUÂN

CUNG nghinh Mậu Tuất chó về đây,
CHÚC hết bạn thơ trong Tết nay.
TÂN tuế tân niên tân tấn phát,
XUÂN hồng xuân thắm rước xuân may.
VẠN lòng hớn hở hân hoan đón,
SỰ thảy hanh thông hạnh phúc thay.
NHƯ pháo với lân chiêng với trống,
Ý tình viên mãn trọn năm này !

         ĐỖ CHIÊU ĐỨC
            Tết 2018

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2018

CHÙM THƠ XUÂN (2)- THƠ NGUYÊN LẠC

Steven Nguyen
15 thg 2 (2 ngày trước)
tới tôi
Xin gởi đến Nha My thêm bài THƠ XUÂN - 2

Chúc NM và gia đình  XUÂN  an lạnh và thịnh vượng

NL  02/14/2018







NGUYÊN LẠC: CHÙM THƠ XUÂN (2)


ĐÊM CUỐI NĂM
NGHE HƯƠNG XƯA *


Mùa xuân đừng nhé. chớ về đây !
Để chút hoài hương đối sầu này
Người hỡi. có mơ về chốn ấy ?
Hương xưa. đêm vỡ. khúc tình đầy

-----------------------------

(*) Người ơi, chiều nào có nắng vàng hiền hòa sưởi ấm nơi nơi....
...Người có thương yêu loài người và yên vui sống cuộc sống vui.
(Hương Xưa -  Cung Tiến)



==)0(==



ĐÊM CUỐI NĂM KHÔNG NGỦ


Trước đèn xem truyện Tây minh
Gẫm cười hai chữ nhân tình éo le. (Nguyễn Đình Chiểu) 


*


Đêm quánh đặc. thời gian tích tắc
Chong đèn khuya. đọc truyện nhân sinh
Thấy người xưa khóc mù đôi mắt 
Sao người nay vui sống riêng mình?!

Đêm vắng lạnh. thở dài tiếng gió
Khêu đèn khuya. gõ tụng Tâm kinh
Lòng cố an. không không. sắc sắc
Sao trong tim. vẫn động chữ tình ?!



 ==)0(==



GIAO THỪA
ĐỌC NGUYỄN DU


"Đêm quánh đặc tiếng thời gian tích tắc
Chong đèn khuya đọc lại truyện tử sinh" (NL)



*

Chong đèn. đọc truyện Nguyễn Du
Câu văn trêu khổ. thiên thu lệ người
Lệ xưa. tháng bảy sụt sùi
Người nay mùa đến. có vui được nào?

Nhớ xuân ngày ấy. đắng trào
Quê hương năm cũ. biển dâu kiếp đời !

Tiền nhân. thảm thiết khóc người
Ta nay. đêm muộn. mượn lời văn xưa
Chiêu hồn tháng bảy. mưa thưa
Thở dài tiếng gió. giao thừa đêm nay !

Khêu đèn. cho nỗi sầu dài
Đọc trang văn cổ. khóc ai xuân về
Chúng sinh thập loại buồn thê !
Thời gian tích tắc. tái tê tiếng lòng !

Giao thừa. ta chẳng ngóng mong
Khép trang văn khổ. nến hồng lụn tim !


NGUYÊN LẠC