CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 5 tháng 6, 2017

CÀ- PHÊ - TRUYỆN NGẮN CỦA THỦY ĐIỀN


Tran Van Mau
09:56 (9 giờ trước)

tới tôi 
Kính gởi chị
Cảm ơn chị đã đăng bài
Thủy Điền


Kết quả hình ảnh cho ẢNH NƯỚC PHÁP


CÀ- PHÊ

     Vừa dừng xe ngay cổng biên giới Pháp- Bỉ. Ngài Cảnh sát bảo: Xin anh và các người đồng hành trong xe cho chúng tôi xem Hộ chiếu. Hắn vui vẻ móc ví ra và xoay lưng ra phía sau, tất vả hãy trình giấy cho nhân viên Cảnh sát thì mới qua biên giới được. Mọi người ngoan ngoãn đưa giấy tờ tùy thân cần thiết cho hắn và hắn trao tiếp cho ông ta, rồi cùng nhau chờ đợi. Ngỡ kiểm tra xong ông sẽ trả lại và được đi tiếp tục. Ai ngờ ! Khoảng hai mươi phút sau ông mới lù lù ra, chẳng trả lại giấy tờ mà đứng im ru như không có vấn đề gì. Hắn hỏi?
-Thưa ông, giấy tờ chúng tôi ông kiểm tra xong chưa ạ?
Ông trả lời vắn tắt.
-Cà Phê.

     Hắn chẳng hiểu ông ta muốn cái gì, mình hỏi một đường, còn ông thì trả lời một nẻo, bực bội. Hắn hỏi tiếp? Nếu hợp lệ thì xin ông cho chúng tôi đi, còn không thì chúng tôi trở lại. Lằng nhằng như thế mất thời gian vô cùng hơn nữa bây giờ trời cũng đã khuya rồi. Ngài Cảnh sát gằn giọng.
-Cà Phê.
-Cà phê gì? Thưa ông.
-Anh chậm tiêu quá ông bạn à.

     Phía sau có một người lanh trí hô to. Ổng muốn hố lộ đó, chi cho ổng một trăm France là xong chứ gì. Hắn nghe lời ngưới phía sau và đút gọn vào tay ông một trăm Fance. Ông mở miệng: Đây giấy tờ các anh hợp lệ cả và có thể đi tiếp tục, chúc mọi người bình an, vui vẻ.

     Mùa hè, trời nắng đẹp, ấm, cuối tuần hắn chẳng biết làm gì với số thời gian rảnh rổi . Thôi, rủ mấy người bạn láng giềng đi Paris chơi vài ngày hãy về. Nơi đó mình ghé qua quận mười ba, khu China Town ăn hàng một trận cho đả miệng. Thiên hạ đồng ý và cùng nhau bỏ tiền ra mướn chiếc xe rồi nhờ hắn lái đi Paris.

     Chiều mười lăm giờ từ Đức khởi hành, dự định là đúng sáu hoặc bảy giờ sáng là sẽ có mặt tại Paris, còn sớm, dễ tìm chỗ đậu xe và ghé ăn hủ tiếu hoặc phở điểm tâm rồi tha hồ đi vòng quanh Paris thăm điện Élysée- Khải hoàn Môn- Tháp Aiffel v...v...một thể.

     Khi đi ai cũng ngỡ giấy tờ mình hợp lệ, đến biên giới Pháp họ chỉ kiểm tra sơ và cho đi, chứ chưa ai nghĩ trong đầu sẽ có những chuyện gì khác xãy ra.

     Nhưng than ôi, khi đến biên giới thì mới vỡ lẽ ra cái xứ tây nầy cũng chẳng thua kém gì với cái xứ Việt nam ta. Xứ ta nghèo, nhân viên nhà nước lương không đủ sống nên người ta sanh ra tánh xấu, làm mọi cách để kiếm tiền thêm. Biết, chuyện ấy là chuyện không hay, nhưng thỉnh thoảng cũng còn thông cảm và châm chế được. Đàng nầy xứ Âu châu và là nước Pháp giàu nhất, nhì, ba thế giới mà vẫn còn có những vụ việc Cà phê- Thuốc lá vụn vặt nghĩ cũng nực cười. Dù biết nực cười, nhưng họ vẫn làm gì một đêm có năm, bảy xe ngoại quốc đi ngang qua là họ kiếm được cử ăn sáng mà không cần đụng đến số tiền lương cố định và người đi qua đường được dễ dàng hơn mà chẳng mất bao nhiêu tiền.

     Trong đời hắn từ lúc ở Việt Nam rồi sang định cư tại Đức hắn chưa bao giờ biết hố lộ hay lo lót cho ai. Thế mà hôm nay hắn bị lọt vào vòng tay ông tây bằng hai chữ " Cà phê " Mà hắn phải nhớ suốt đời và mỗi lần khi đi du lịch sang Pháp hắn đều để một trăm France vào lòng Hộ chiếu.

THUỶ ĐIỀN
04-06-2017

Cảm ơn Thủy Điền kể chuyện bên Tây !

Phụ chú từ email trao đổi với NM của tác giả Thủy Điền.

Ngọc Sương <nhamyngocsuong@gmail.com>
4 thg 6 (1 ngày trước)

tới Tran 
thiệt vậy hả TĐ ? hii

Vào 09:56 4 tháng 6, 2017, Tran Van Mau <tran.vanmau@yahoo.de> đã viết:


Tran Van Mau
4 thg 6 (1 ngày trước)

tới tôi 
Đôi dòng tâm sự

Kính NT nhã My
Chào chị
Thưa chị, đây là câu chuyện vui, nhưng có thật, lâu rồi, hồi những năm còn biên giới kia, bây giờ thì hết rồi. Ngồi nhớ viết lại cho bà con đọc chơi để thiên hạ cứ nghĩ chỉ người Việt nam mình xấu thôi, Nhân vật hắn là em và những người đồng hành cùng em dạo ấy tuy bây giờ già, nhưng họ vẫn còn sống và ở cạnh nhà em bên Đức dây.
Chị lớn hơn em chị chăc rõ điều nầy. Tại sao mấy năm nay người ta cứ làm thơ, viết văn đã kích về việc tham nhũng ở VN? Nguyên nhân nầy cũng là do lỗi nhưng thằng thực dân Pháp đã đến xâm lược nước ta hai lần và chúng đã dạy cho dân ta đó và ảnh hưởng dài dài cho đến hôm nay..
Em tuy không phải là nhà văn, nhà thơ như chị, nhưng em biết.
-Thơ thì còn ảo tưởng, mơ mộng, bịa đặt được (Nói chung là xạo được):
-Còn viết văn cũng như viết báo là phải có thật thì câu chuyện mới truông chảy, mới hay và một khi người ta chất vấn thì có bằng chứng để trả lời. Nếu không là vu khống kẻ khác và ta là người hoàn toàn chịu trách nhiệm trước những gì mình đã viết,
-Câu chuyện hôm ấy em phải trả nhiều hơn thì mới qua được, nhưng em ghi chỉ 100ff thôi. Ngày xưa 300 Pháp= 100 Đức= 50 Mỹ (Giá trị lắm) Còn bây giờ làm kiếm 1000 Euro thì khó, nhưng tiêu chẳng được gì và rất nhanh (Na ná như xứ mình vậy đó):
-Thú thật đời em đến hôm nay đã viết 196 bài truyện ngắn và ba quyển sách là hoàn toàn không bịa đạt (Chị đọc phần Tác giả/ Tác phẩm thì chị rõ. Còn thơ thì như em nói thật có, mộng mơ có, ảo tưởng có.
-Làm thơ, viết văn theo em là để cho tâm hồn mình trẻ mãi, sống lại với từng thời gian mà ta đã đi qua đồng thời biết thương yêu và thông cảm người khác, đón nhận được rất nhiều bạn tốt. Và, em đã thấy điều nầy hiện hữu ở trong em rồi đó chị.

Thôi, tâm sự nhiều quá rồi, chúc chị luôn vui, khỏe, trẻ trung và ngủ ngon nhé. Nhưng không quên cảm ơn chị đã đăng bài hi hi.
Em chị
Thủy Điền

Khi nào có sang Châu âu du lịch Mail cho em. Em mời chị đến nhà em chơi. Uống rượu ta ngâm thơ ok.

Không có nhận xét nào: