CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

CHÙM THƠ THỦY ĐIỀN

Tran Van Mau
7 thg 6 (3 ngày trước)

tới tôi 
Kính NT Nhã My
Chào chị
Em gởi chị chùm thơ em viết trong tuần qua, mong chị đón nhận.
Thủy Điền



HÃY ĐỂ CHO ĐỜI CÓ SỚM MAI

Hãy để cho đời có sớm mai
Đừng đem u tối phủ ngày dài
Đừng gây..., chuốc oán thêm nhiều nữa
Chừng ấy mươi năm đã đủ rồi

Hãy để cho đời thêm sáng tươi
Gặp nhau tay bắt, miệng nở cười
Nâng ly ta cạn bầu rượu nghĩa
Siết tay, ôm chặt lấy tình người

Hãy nhả cho đời thêm chút hơi
Như bong bóng...bổng giữa lừng trời
Cho hoa còn hưởng từng giọt nắng
Cho người mãi mãi được niềm vui.


07-06-2017

BÍ ẨN

Em đang khóc hay đang cười đấy nhỉ
Mà giọt ngà còn đọng mãi trên mi
Chẳng thèm rơi nằm bất động lầm lì
Như tự bảo đoán xem vui hay giận

Chắc có lẽ lòng mang nhiều bí ẩn
Nỗi đau buồn trầm lặng đã từ lâu
Thốt chẳng ra nên gương mãi u sầu
Thả theo dốc, thời gian trôi chầm chậm

Không. Anh hỡi ! Em đang mừng vui lắm
Như đang vừa vào cổng "Cõi thần tiên "
Anh quên sao? Khi hai đứa vẫn kề liền
Ngơ ngẩn quá, em giả đò bảo đoán

Ai mà hiểu, con gái giờ lộn xộn
Khôn, ma ranh gấp bội lũ đàn ông
Khi đã yêu là muốn giật làm chồng
Còn giả bộ giọt tròn choàng giọt méo

Để người yêu theo chân chồm hỏi khéo
Em đang buồn hay giận để anh xin.........!


06-06-2017


CON KHỈ GÌA SÁM HỐI

Thấy cũng tội. Nhìn khỉ già nhớ mẹ
Ngồi một mình vuốt mặt trước miệng hang
Miệng lâm bâm tay lần nải chuối vàng
Như Sư cụ đếm từng khoanh hạt chuỗi

Thấy tội lắm. Con khỉ già đang sám hối
Bỏ mẹ, thay rừng mấy chục năm nay
Bỏ anh em bỏ cả lũ mặt dài
Tìm khoái lạc nơi tận miền xa thẳm

Ngày ra đi còn son, lòng vui lắm
Chẳng nghĩ gì bộ lạc lẫn người thân
Giờ tuổi già, bọn còn, mất, hụt chân
Trong đơn lẻ nhớ thương người mẹ quí

Nhớ gì nữa, nhớ chi kìa già khỉ
Mi đã già, mẹ cũng đã qui tiên
Thiền làm chi, chiều sáng chấp tay thiền
Lòng giả tạo muôn đời là giả tạo

Đêm gõ mõ Nam mô mong thành đạo
Ngày dối lòng thì gõ cũng như không.


05-06-2017


NGÀY ẤY TÔI YÊU

Nhớ thuở ấy, thời còn đi học
Ngày hai buổi đến trường lên lớp 
Thầy, bạn lũ một rừng đông ngộp 
Học, vui say. Ôi ! Rất hồn nhiên 

Mùa hạ về hoa nở vạn, thiên
Đỏ rực khắp sân trường Đại học
Đùa bên bướm hái hoa kẹp tóc
Làm dáng, duyên dưới gốc phượng hồng

Biết bao chàng lẻo đẻo theo hông
Xin trao tặng cành hoa nho nhỏ
Gởi đôi chút tình yêu vào đó
Tôi giả đò làm giá, lặng thinh

Có anh chàng vẫn mãi theo xin
Ôm cành phượng bắt tôi phải nhận
Có anh chàng hiểu sai nên giận
Chẳng thèm nhìn cô gái lần hai

Đẹp vô cùng, ngày ấy thật hay
Tuổi mười chín trăng tròn, đôi lứa
Đi và về có kẻ đón, đưa
Muốn cô lẻ một mình chẳng được

Còn bây giờ cứ ngồi mơ ước
Như ngày nào một chút, nhỏ nhoi
Mà có đâu, khoảng ấy qua rồi
Con đường cũ sáng chiều một bóng.


05-06-2017

  
QUÁN VẮNG

Sáng nhìn khách đi qua
Chiều ngắm khách đi lại
Ngày ngày đều cả hai
Chẳng thấy con ma nào

Ghé lại mua bó rau
Ghé vào đong ký gạo
Giúp giùm chai nước mấm
Bỏ ra một vài hào

Ôi ! ôi, buồn làm sao
Quán càng ngày ế ẩm
Chẳng có người đến thăm
 Họ ăn gì đấy chứ ?

Người thì bảo chẳng dư
Người thì than đủ điều
Người thiếu trước, hụt sau
Lấy gì sang viếng bác

Chỉ trong vòng chốc lát
Đèn hoa tỏa, đêm về
Dân làng ngồi chật ghế
Nhộn nhịp suốt canh thâu

Lương ba cộc- Tiền đâu?
Ban ngày thì chẳng có
Đêm về bỏ tiền to
Chuyện đời. Ôi khó hiểu.


04-06-2017

ANH LÀ NGỌN LỬA TÌNH

Đêm nay ngồi bên anh
Nghe sao lòng hạnh phúc
Anh ru lời ngọt lành
Ấm áp cả tim non

Dù ngoài kia gió lộng
Dù trời đang tuyết đông
Dù canh ba sương đổ
Anh là ngọn lửa lòng

Thắp sáng lúc cô đơn
Sưởi tình em sống lại
Sau khoảng dài oằn oại
Bên chiếc gối héo mòn

Xóa giây phút giận hờn
Khi đời chia, ngăn lối
Tô điểm lại nụ cười
Đã bao ngày nhờ nhạt.



04-06-2017

LÀM GÌ CÓ

Ngỡ thanh bình, em tôi "Đàn bé nhỏ "
Sáng ra vườn cùng đuổi bướm hái hoa
Sống yên vui trong cảnh quốc thái hòa
Ngày hai buổi đậm đà hồn tuổi trẻ

Trở về lại thời năm tôi còn bé
Khi chiến tranh tận xa lắc phương nào
Khi hận thù chưa bộc lộ dâng cao
Khi chưa nghĩ cao siêu về vật chất

Làm gì có, chỉ nghe toàn trách móc
Tiếng kêu la của xã hội hằng ngày
Bé bây giờ biết hưởng những vui say
Đêm đèn đỏ, ngày Cà phê- thuốc lá

Quần Jean bò, đầu vàng, xanh ổ Quạ
Chiếc áo dài hồng, tím bỏ bên tay
Uổng công cô, người nữ khéo, thợ may
Bao công sức đã biến thành công cốc.



03-06-2017


 NHỮNG NỖI BUỒN BẤT ỔN

Quê tôi nhiều phố cũ
Bởi năm tháng chiến tranh
Bơm đạn phá tan tành
Lấy gì ra để chữa ?

Cứ mặc cho nắng, mưa
Lầm lì theo năm tháng
Cứ coi là chỗ tạm 
Cuộc sống rất đơn sơ

Giờ ! Bỗng dưng phố cổ
Người dân được đổi đời
Chuyện cũ thành chuyện mới
Nghèo nàn sang phú quí

Của, tưởng đã vứt đi
Ai ngờ ! Giờ, tiền tỷ
Bao năm ngồi cuối mặt
Nay ngẩn đầu khinh khi

Quê tôi thời cũ kỷ
Ai ai cũng đậm đà
Thân tình làng, phố xá
Từ ngày phong cổ xưa

Người quen thôi hết ưa
Người thân càng xa lánh
Chỉ còn lại xung quanh
Những nỗi buồn bất ổn.


02-05-2017


VỚT BÓNG

Bóng em hiện dưới gương
Lóng lánh ánh da hồng
Khác chi hoa phượng vĩ
Mập mờ dưới đáy sông

Anh sờ vào khoảng trống
Mắt nàng cứ đăm đăm
Giật mình tay rút ngắn
Em bảo: Nầy, sao ngưng

Mặt quê, anh đỏ bừng
Ngỡ chừng như hoa phượng
Định vớt cành yêu thương
Mang về đêm ấp ủ

Dành những đêm mất ngủ
Thỏ thẻ tiếng vui, buồn
May, có cùng chung hướng
Đời cũng thấy thú hơn.

THUỶ ĐIỀN
01-06-2017

NM cảm ơn Thuỷ Điền 

Không có nhận xét nào: