CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2025

TIẾNG CHIM CU GÁY QUA VƯỜN - TỪ KẾ TƯỜNG

 



TIẾNG CHIM CU GÁY QUA VƯỜN

Chim chóc là quà tặng của thiên nhiên, trong thế giới thiên nhiên cao rộng mênh mông và diệu kỳ ấy nếu một ngày không có tiếng chim sẽ trở nên xa vắng biết bao nhiêu và thử hỏi nếu con người không nghe được tiếng chim thì ranh giới giữa không gian giông bão và mặt đất cằn khô liệu còn thứ gì khác để vá lắp khoảng trống đời người vốn hữu hạn nhưng lại đầy rẫy những chông gai, còi cọc nỗi buồn rất cần âm thanh của các loài chim phủ xuống để vết thương tâm hồn mau lành, tìm thấy chút hạnh phúc, niềm vui mong manh như chiếc áo mỏng phơi trước gió?
Trong âm thanh hòa trộn của đồng quê, nơi miệt vườn mà tôi nghe được mỗi ngày, và có thể phân biệt tiếng của loài chim trời nào tạo nên cung bậc trầm bổng, vui tươi, u buồn, tha thiết... của thế giới thiên nhiên tôi đặc biệt yêu thích tiếng gáy của chim cu cườm. Tiếng gáy của loài chim đồng nội này mang âm điệu chân chất, mộc mạc, thanh bình, rất riêng một góc trời chứ không trộn lẫn với bất cứ loài chim khác nào. Tiếng chim cu gáy nghe như nỗi nhớ làng quê, giục giã trở về ấu thơ, nhắc nhớ nỗi ly hương của người xa xứ.
Làng quê tôi ở gần biển, nép bên bãi sông dài chạy về hướng cửa biển. Hai mùa mưa nắng trải đều trên đấy rẫy, đất giồng có vị mặn của muối, vị ngọt phù sa lắng bồi, vị lờ lợ của nước giao mùa để hình thành âm sắc của tiếng chim cu gáy. Đặc biệt là khi nghe tiếng chim cu gáy quá vườn. Con chim cu gáy quen thuộc thường đứng trên ngọn dưa cao phía bên kia tường rào nhà tôi. Nó đích thị là một chàng cu trống đẹp mả cánh nâu màu cà phê sữa điểm viền đen và những chấm cườm quanh chiếc cổ cao mỗi khi ngẩng đầu giục giã tiếng gáy. Chàng gáy từng hồi, rõ nhịp, thỉnh thoảng lại gù gù rất dịu dàng nhưng đầy tính cách để khẳng định lãnh địa của mình trước sự dòm ngó của những chàng cu trống khác mon men tới gần.
Con chim cu trống này từ mấy năm nay, khi tôi về ở quê thường xuyên nó cũng thường xuất hiện trên ngọn cây dừa lão đó bên kia tường rào ở góc vườn dừa của cô bạn hàng xóm. Chàng rất siêng gáy, mỗi lần gáy đúng ba hồi, cứ cúc r...u...u, cúc r...u...u, cúc r...u...u, rồi gục đầu gù gù, xoay vòng quanh chỗ đứng dáng vẻ rất oai vệ của một "lãnh chúa" cai quản thớt vườn dừa bên kia tường rào nhà tôi.
Mỗi sớm mai khi tôi thức dậy uống trà ngoài bộ bàn ghế đá kê trước hiên nhà y như rằng, ít phút sau chàng cu gáy xuất hiện trên ngọn dừa quen thuộc và cất tiếng gáy thanh bình trong màn sương sớm chưa kịp tan. Buổi trưa khi tôi ngồi viết bên cửa sổ, nhìn ra mặt hồ phẳng lặng có hàng hoa chuối nước vàng và đỏ rực rỡ trong nắng thì lại nghe chàng cu gáy cất giọng gù gù. Buổi chiều, nắng vắt ngang qua tường rào xóa nhòa ranh giới màu sắc của hoa cúc đất và nắng tàn tôi cũng thấy chàng cu gáy thân quen đậu trên ngọn dừa cao ở góc vườn bên kia cất giọng gáy báo hiệu một ngày đang trôi qua để đêm tối xuống.
Chim cu gáy không bao giờ gáy vào buổi tối. Khác với con chim vịt cũng sống đâu đó trong khu vườn cứ kêu suốt bất kể buổi chiều, buổi trưa, buổi sáng sớm hay lúc đêm vừa ập xuống. Con chim vịt thì gọi bạn, tiếng kêu thống thiết vang xa. Nhưng chàng cu trống chỉ cất tiếng gáy thanh bình, gần gũi, nhắc nhớ một thời xa vắng, nó như khúc ca đồng vọng, mối tình hoài hương, mái nhà êm ấm, hạnh phúc chờ đợi để ai đó trở về.


TỪ KẾ TƯỜNG

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2025

VỌNG TIẾNG ĐỒNG DAO - THƠ HUY VỤ





 VỌNG TIẾNG ĐỒNG DAO
Tiếng đồng dao bỗng vang ngân
Thước phim dĩ vãng như dần hiện ra
Tưởng gần mà lại rất xa
Tuổi xanh dường đã bỏ ta mấy lần
Đường xưa nhòa nhạt dấu chân
Nào ai thấu cảm những vần thơ đau
Cố hương khuất phía ngàn dâu
Thâm tình như nước dưới cầu lặng trôi
Tựa như bóng nguyệt đơn côi
Cao xanh đã bắt một đời đi hoang
Hỏi đường nao tới Niết bàn
Đường nao tới chốn thiên đàng mênh mang
Ta về gom những phai tàn
Cùng bao phiền muộn đem quàn liệm đi
Ân tình theo cánh thiên di
Mấy ai biết được đường di lạc lầm
Vọng về một khúc dư âm
Những mong sớm mọc những mầm thơ vui.



HUY VỤ
22/03/2025

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2025

HOÀNG HOA 1-2 - THƠ LÊ KIM THƯỢNG

 



HOÀNG  HOA   1- 2

 

 

1. 

 

Cái ngày xưa ấy… “Ngày xưa…”

Em vừa đôi chín, tôi vừa đôi mươi

Những ngày mình có nhau rồi

Trăm năm thề hẹn một đời không xa

Áo em in nắng hoàng hoa

Hoa rơi lãng đãng, bóng tà nắng tan

Nón em đổ bóng hoa vàng

Lời em thủ thỉ, nhẹ nhàng biết bao

Trong vòng tay ấm nôn nao

Mắt đen lúng liếng, ngọt ngào môi em

Hôn em, hôn cánh môi mềm

Hôn rồi, hôn nữa, hôn thêm không rời

Cuộc tình sao cứ bồi hồi

Rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn

Cuối ngày, chiều tím hoàng hôn

Rời nhau không nỡ, nụ hôn còn đầy

Bên nhau, ngày đã cạn ngày

Trời giăng mưa bụi, lây rây ướt người

Còn vầng trăng sáng giữa trời

Chứng minh thề hẹn, trọn đời yêu nhau…

 

2. 

 

Lời thề sao lại qua mau?

Có người đi lạc… cau trầu rụng rơi

Lời yêu đã hứa trọn đời

Tình xa, tình lỡ… rối bời nghiêng chao

Cuộc tình giờ đã hư hao

Vườn tình ngày ấy đã xao xác rồi

Hoa Xoan tím rụng đầy trời

Nhạt màu chung thủy… buồn ơi là buồn

Đã bao mùa Cải trổ ngồng

Em đi biền biệt vẫn không quay về

Rượu say, nửa tỉnh, nửa mê

Mình tôi ngồi với câu thề bẻ đôi

Tình ta chỉ có vậy thôi

Giờ còn sót lại một lời thề xưa

Tôi đem kỷ niệm đong đưa

Chôn vào ký ức cho vừa thương yêu

Lối xưa ai rẽ nửa chiều

Để cho ai nhớ, ai yêu âm thầm…

Bây giò em tóc hoa râm

Vẫn còn vương chút hương thầm… “Ngày xưa…”


             

              Nha Trang, tháng  04. 2025

                  LÊ KIM THƯỢNG      


Thứ Năm, 3 tháng 4, 2025

THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM - THƠ ĐỖ CHIÊU ĐỨC




 THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM

Nhân kỷ niệm 50 năm ngày cưới 17-12-1974 - 17-12-2024 các con các cháu đã tổ chức Lễ Kỷ Niệm KIM HÔN 金婚, còn được gọi là KIM KHÁNH 金慶 cho vợ chồng Đỗ Chiêu Đức - Lương Tố Quyên. Kính chuyển đến quý thân bằng quyến thuộc bài thơ và hình ảnh của ngày vui hôm đó.

     ... 17 tây tháng 12 năm 1974, anh Binh nhất Đỗ Chiêu Đức xin phép đơn vị về quê cưới vợ; sau một tuần phép cưới vợ là một tuần phép Thường niên. Nhân dịp, ngàn năm một thuở nầy ĐCĐ bèn đưa "bà xã mới" lên Đà Lạt để hưởng tuần trăng mật. Lần đầu tiên cặp đôi quê mùa của "Đồng bằng sông Cửu Long" bước chân lên cao nguyên Lâm Viên mơ mộng, cảm giác như lạc vào "Bồng Lai tiên cảnh" vậy ! Nghe tiếng chuông Nhà thờ vang vang trong đêm Noel mà đi mãi vẫn không tìm thấy gác chuông Giáo đường !... Thoáng chốc mà đã 50 năm qua rồi !... 




                                 NOEL TRĂNG MẬT


                         Lữ thứ lòng quê mãi vấn vương,

                         Năm mươi năm cũ lúc lên đường...

                         Lâm Viên bát ngát thông đưa gió,

                         Đà Lạt mộng mơ hoa ngát hương.

                         Trăng mật Giáng sinh tràn hạnh phúc,

                         Tân hôn dưới thế ngập niềm thương.

                         Cặp đôi Lục tỉnh hồn bay bổng...

                         Mật ngọt nhân sinh tuế nguyệt trường !...

                                                             Đỗ Chiêu Đức

                                                              12-25-2024



       ... Năm 2017, nhân Hội Cao Niên của Trung Tâm VIỆT MỸ Houston TX tổ chức  wedding  Anniversary  cho các cặp đôi Cao Niên.  Đỗ Chiêu Đức có làm một bài thơ tặng cho " Bà Xã " để kỷ niệm 43 năm ngày cưới. Nghĩ rằng đây cũng là tâm tình chung của những cặp đôi tha phương cầu thực, lưu lạc xứ lạ quê người, nên xin được chia xẻ cùng tất cả để cùng cảm thông nhau trong tuổi già bóng xế !...



            THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM

                                    

                        Thương hoài mãi ngàn năm,

                        Trót nên duyên sắt cầm.

                        Vấn vít tình sinh nghĩa,

                        Vợ chồng : Nghĩa trăm năm !


       Một nửa đây rồi một nửa ơi !

       Bốn mươi năm lẻ mấy xa vời ?

       Đồng cam cộng khổ bao năm tháng,

       Thoáng chốc tuổi già đã đến nơi !!!


                     Nhớ hồi son giá mắt em cười,

                     Xao xuyến lòng anh biết mấy mươi.

                     Đôi lứa chung lưng tìm hạnh phúc,

                     Con thơ từng đứa điểm tô đời !


       Rồi những tháng ngày khói lửa,

       Lên đường nhập ngũ phận trai,

       Nuôi dạy con thơ, cha mẹ,

       Thân cò lặn lội đêm ngày !


                     Thương em vất vả lòng luôn nhớ,

                     Tiếng mẹ hát ru vẳng đáy lòng...

                     Ầu ơ...Con cò lặn lội bờ sông,

                     Tuổi xuân mòn mõi má hồng phôi pha !...

          

          Em là hiền phụ,

          Quán xuyến trong ngoài.

          Thờ cha kính mẹ,

          Chẳng chút đơn sai !


                Tào khang là tấm mẵn,

                Cùng chịu cảnh cơ hàn.

                Mong một ngày lại sáng,

                Hết cơ cực lầm than !

                 ................................


         Qua rồi những tháng ngày cay nghiệt,

         Sống chết cận kề thật mỏng manh.

         Hết cơn vận bỉ thời lại thái,

         Đoàn viên dệt lại mộng ngày xanh !



                 Quê người xây dựng lại,

                 Cuộc sống lứa đôi mình.

                 Bốn mươi năm kỉ niệm,

                 Hạnh phúc lại hồi sinh !


Nay thì...

         Trưởng thành con cái nên danh,

         Yên bề gia thất cho đành lòng nhau.

        "Trải qua một cuộc bể dâu",

         Giờ là hạnh phúc còn cầu gì hơn ?!


               An bày hiện hữu vuông tròn,

               An cư lạc nghiệp không còn bôn ba.

               Đoàn viên sum họp một nhà,

               Hấp Hôn VIỆT MỸ ông bà đều vui.


         Tào khang nghĩa nặng ai ơi !

         Răng long đầu bạc chẳng rời xa nhau.

         Nội ngoại con cháu lao xao,

         Vui nầy còn có vui nào vui hơn ?!


                 Bền lòng một dạ sắt son,

                 Thong dong đi hết đường trần chông gai.

                 Phu thê đã biết bao ngày,

                 Ngàn năm gắn bó, THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM!!!

                                                                  Đỗ Chiêu Đức

                                                                   07-22-2017

       


* Thân hữu Nối Thơ :

           Xin chúc mừng 43 năm ngày cưới của anh chị Đỗ Chiêu Đức và Lương Tố Quyên bằng hai câu thơ tiếp vần với hai câu trong bài thơ :


        Thương Hoài Ngàn Năm


        "Một nửa đây rồi một nửa ơi!

         Bốn mươi năm lẻ mấy xa vời? " 

                                          (Đỗ Chiêu Đức )

* Nối :

          Thêm ngàn năm tới luôn kề cận

          Gắn bó yêu thương mãi chẳng rời.

                                              (Phương Hà )


Dù cho vật đổi sao dời,

Đôi ta kiếp kiếp đời đời bên nhau

                                       (Quên Đi)


        Bốn ba năm trãi ngọt ngào

        Hôn nhân, đằm thắm biết bao ân tình 

                                            (Mai Xuân Thanh)


Dẫu đã biết ba sinh hương lửa

nhưng nào ai chọn lựa cơ trời

Bốn ba năm nặng nợ rồi

thì xin giữ lấy trọn đời bên nhau 

                                         (Trần Bang Thạch)


           Hương ba sinh biết bao thử thách,

           Nghĩa tào khang son sắt sáng ngời.

           Em là một nửa của tôi,

           Bốn mươi năm lẻ tuyệt vời tình ta. 

                                            (Mai Lộc)


Duyên nợ ba sinh tròn đạo nghĩa

Bốn ba năm hương lửa bền lâu

Xin gìn giữ lấy bên nhau

Răng long tóc bạc nghìn sau vững vàng

                                               (SongQuang) 


           Sách Tăng Quảng ngày xưa có dạy,

           Vợ chồng là kim cải nhân duyên :

          “Bách thế tu lai đồng thuyền độ,

           Thiên thế tu lai cộng chẩm miên" 

                                             ( Đỗ Chiêu Đức )

                                                               khép ngỏ


 

                                 Đoàn viên 2020                                                       Bốn năm sau 2024


* GHI CHÚ :

           百 世 修 來 同 船 渡,   Bách thế tu lai đồng thuyền độ,

           千 世 修 來 共 枕 眠.   Thiên thế tu lai cộng chẩm miên.   

   

 * Chú Thích :  

         THẾ : là Đời, Kiếp. BÁCH THẾ : là Trăm đời, Trăm kiếp. THIÊN THẾ : là Ngàn đời, ngàn kiếp. VẠN THẾ : là Muôn đời, Muôn kiếp. Khổng Tử được xưng tụng là " VẠN THẾ SƯ BIỂU " : là Người Thầy tiêu biểu của Muôn đời.

         ĐỘ : có 3 chấm thủy, nên có nghĩa là : Đi ngang qua Sông Hồ Ao Biển. Đồng Thuyền Độ : là  Cùng đi chung một thuyền. 

         CHẨM : là Cái Gối để nằm. Cộng Chẩm Miên : là Cùng nằm chung Gối để ngủ.


* NGHĨA 2 CÂU trên :        

         Cùng tu với nhau một trăm kiếp, mới có cái duyên được đi chung thuyền với nhau. ( đồng hội đồng thuyền ). Cùng tu với nhau một ngàn kiếp mới ngủ chung gối với nhau được !    

         Dù nói cách nào, cũng cho thấy là phải khó khăn vất vả lắm mới thành vợ thành chồng với nhau được, và quan hệ vợ chồng là cái gì đó thiêng liêng cao cả lắm, được gởi gắm vào 2 chữ Nhân Duyên do nơi tiền định, thiên định, chớ không phải sức người mà làm nên được. Nên ta phải biết trân trọng tình nghĩa vợ chồng , không thể động một chút là ly thân, ly dị.... mà phải biết gắn bó nhau để xây dựng hạnh phúc gia đình. Quan hệ vợ chồng là một trong ba cái giềng mối của xã hội phong kiến ngày xưa : Quân Thần, Phụ Tử, Phu Phụ. Nên không thể xem thường được, cho dù trong xã hội ngày nay, đơn vị Gia Đình vẫn là nền tảng chủ yếu của bất cứ xã hội hay quốc gia nào, mà  trong Gia Đình thì không thể vắng bóng cặp đôi nồng cốt là Vợ Chồng cho được.                        

                                

         Chân thành cám ơn chị Phương Hà đã đề xuất cái ý nối thơ nầy để Vườn Thơ nhà ta lại có dịp trổ khoe muôn sắc và cặp đôi Đỗ Chiêu Đức - Lương Tố Quyên lại được hân hạnh đón nhận thêm những lời chúc phúc của các bạn thơ.


         Một lần nữa, xin được Chân thành Cảm tạ Tất Cả !


                                           杜紹德

                                       ĐỖ CHIÊU ĐỨC

                                                                                       

EM VÀ MÙA XUÂN - THƠ HUỲNH TÂM HOÀI , NHẠC AI









Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

KHÚC NHẠC LY HƯƠNG - TRẦN HỮU NGƯ



 KHÚC NHẠC LY HƯƠNG


Việt-Nam từ ngày lập quốc cho đến hôm nay có không ít người “ly hương”, và không chỉ riêng ở Việt-Nam, mà ngay cả trên thế giới cũng có người ly hương. Ly hương không phải bỏ nước ra đi mới gọi là ly hương, mà ly hương ngay trên quê hương mình!
Thời kháng chiến chống Pháp, người ta như bỏ khu rừng này qua khu rừng khác, đời sống dân lúc ấy giống như dân “du-mục”. Sau 1954 lại trở về cái nơi mà đã ra đi. Nếu lấy con số tròn từ năm 1955 đến 1975 là hai mươi năm thì người dân lại có những cuộc ly hương ra nước ngoài và ly hương từ Bắc-Trung-Nam.
Một cột mốc lịch sử để người Việt ly hương vẫn còn đó, và tôi bỏ nơi chôn nhau cắt rún vào Saigon cũng là ly hương. Ban đầu cũng thấy chạnh lòng, nhưng nghĩ rằng “bán bà con xa, mua láng giềng” cũng thấy đỡ cô đơn.
Những bài hát của Việt-Nam đứng vững trong lòng bạn đọc là những bài tình ca quê hương. Và nhạc viết về quê hương ở bất cứ thời nào cũng hát được và được hát. Ngày xưa nhạc sĩ đau quê hương vì Chiến tranh, sau Hòa bình người ta không còn đau quê hương vì Chiến tranh nữa mà đau quê hương vì những chuyện khác, những nỗi đau này còn ghê gớm hơn nỗi đau Chiến tranh?
Thơ, văn, có viết, nhưng chưa thấy nhạc đụng tới đề tài này, vì nhạc sĩ cũng sợ “nhạy cảm”, cho nên nhạc chỉ nói đến những triết lý đời thường, những yêu cuồng sống vội, một số giận hờn vu vơ của một số nhạc sĩ trẻ, và nói như thế tôi không vơ đũa cả mắm. Nằm trong số các nhạc sĩ “nghe được” có Phó Đức Phương với nhạc phẩm “Về quê”, tôi nghe mà chảy nước mắt :
“… Theo em anh thì về
Thăm lại miền quê
Nơi có một triền đê
Có hàng tre ru khi chiều về…”.
Sau khi tôi viết bài “Những nhạc sĩ miền Nam đi qua tôi trong chiến tranh, bây giờ về đâu) đã thiếu sót một số nhạc sĩ, mà trong đó người nhạc sĩ mà tôi mến yêu, kính phục, tôi xem như là một nhạc sĩ viết nên những khúc ca kinh điển đóng góp cho nền âm nhạc Việt Nam (ca khúc) và được mời ngồi ghế danh dư: Đó là nhạc sĩ LÂM-TUYỀN


Nhạc sĩ Lâm-Tuyền viết chừng 21 bài hát, nhưng có 5 nhạc phẩm sau đây gắn liền vào sự nghiệp của ông từ năm 1950 đến 1997:
-Khúc nhạc ly hương
-Hình ảnh một buổi chiều (Dạ-Chung viết lời)
-Tiếng thời gian (Dạ-Chung viết lời)
-Tơ sầu (Dạ-Chung viết lời)
-Trở về dĩ vãng
Một chút ngắn gọn:
Nhạc sĩ Lâm-Tuyền sinh 1922 tại Huế, qua đời 2.3.1997 tại Saigon.
Tôi đã nghe nhạc Lâm Tuyền qua giọng ca của Mai Hương, Sỹ Phú, Duy Trác, Duy Quang, Khánh Ly…
Nay trong bài viết ngắn này, tôi chỉ xin nhắc nhớ nhạc phẩm “Khúc nhạc ly hương” qua tiếng ca “đi cùng thời gian”, Thái Thanh:
“… Chiều chiều ngùi trông xa khơi mờ sóng
Từng đàn chim bay trong ánh hoàng hôn
Chơi vơi hồn ai tới chốn xa xôi
Khuất bóng Kim-ô chiều tàn lâm ly
Mây trời bao la
Lòng buồn sầu ước
Như lũ chim quyết tung trời mây
Bao nhiêu giông tố hề chi
Bao nhiêu mưa gió biệt ly
Thề quyết ra đi từ đây…”
Viết về nhạc sĩ Lâm Tuyền, người ta đã viết đầy trên mạng, tôi chỉ làm một công việc “nhắc để nhớ” những ca khúc cũ của nhiều nhạc sĩ đi qua trong thời Chiến tranh trong của nhạc sĩ Lâm Tuyền. Nhắc vì sợ người nghe quên, chớ không phải lập lại những gì mà đã viết về Lâm Tuyền.
Nhạc sĩ Lâm Tuyền, người ta biết tên tuổi ông qua nhạc phẩm đầu tay là “Tơ sầu” từ năm 1950. Sau khi nghe “Khúc nhạc ly hương”, mời bạn nghe để nhớ “Tờ sầu” qua giọng ca Khánh-Ly:
“… Với ánh tơ sầu sắc thắm muôn màu
Làm cho tim ta tê tái thương đau
Với ánh tơ sầu ném xuống nhân loại
Làm cho bao giống người sầu đau…”
Bài hát thì có đời sống vô hạn, còn nhạc sĩ chỉ hữu hạn.
Tôi, mấy mươi năm nay vẫn cứ đi tìm “Những khúc hoan ca một thời đi qua chúng ta”. Dẫu biết rằng một con sông không làm nên biển lớn!



TRANHUUNGU

THẬP TỰ MỌC NHÁNH KHÔ - THƠ NHẬT QUANG

 


THẬP TỰ MỌC NHÁNH KHÔ

Thập tự cằn cỗi trên đồi hoang
từng cơn gió hú lạnh lùng qua vết nứt thời gian
chẳng còn ai quỳ gối dưới chân Ngài.
những rễ khô vươn lên ôm thân gỗ mục

Đêm hoang vu buông ánh trăng gầy
Thập tự đứng lặng im
chỉ còn lời gió hát
bài Thánh ca đau thương trên thân gỗ đã bạc màu

Tiếng chuông nhà thờ đã chìm sâu vào giấc ngủ
để lại những khoảng trống
đầy vết bụi thời gian
những giọt nước mắt hòa chung dòng máu Thánh nơi đây
giờ chỉ còn rêu xanh phủ kín
mọc từ vết thương xưa

Thập tự còn đứng đó
dẫu đã mọc nhánh khô
vẫn lặng lẽ ôm nhân gian vào lòng
ngày tháng qua như cơn mưa hồng phúc
đọng lại nơi chân đồi một niềm tin.


Jos. NHẬT QUANG