CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025

VÌ EM - THƠ LÊ KIM THƯỢNG


 


 VÌ EM

 

1. 

 

 

Em qua, một sớm bình minh

Áo tà tha thướt, tươi xinh phiêu bồng

Nắng tô thêm chút má hồng

Có con chim hót chờ mong bên thềm

Nắng nghiêng soi gót chân mềm

Bước chân lối cỏ, hương đêm nồng nàn

Nón em nghiêng đổ nắng vàng

Lời em tha thiết, nhẹ nhàng, si mê

Tôi em nặng một lời thề

Xanh tươi lời hẹn, tình quê ngập tràn

Tình yêu như ánh trăng vàng

Sáng soi muôn lối, dịu dàng chênh chao

Vườn yêu đỏ sắc hoa đào

Hương bay ngan ngát, dạt dào ngất ngây

Bàn tay ve vuốt tóc mây

Bướm ong, ong bướm tràn đầy, chứa chan…

 

 

2. 

 

Lửa tình mới thắp đã tàn

Lời yêu mới ngỏ đã tan mất rồi

Vì em… tình cũ qua rồi

Vì em… tình cũ xa xôi hiện về

Vẫn còn… nỗi nhớ đam mê

Vẫn còn… nỗi nhớ bộn bề sớm trưa

Tôi đem kỷ niệm ngày xưa

Chôn vào ký ức mấy mùa thương đau

Thơ tình em vội quên mau

Để tôi ôm một khối sầu tái tê

Rượu say, nửa tỉnh, nửa mê

Mình tôi ngồi với câu thề héo hon

Cuối ngày chiều tím hoàng hôn

Bỗng dưng nhớ lại nụ hôn một thời

Nhớ em bổi hổi, bồi hồi

Rưng rưng cái mất… chơi vơi cái còn…

                       

              Nha Trang, tháng  11. 2025

                  LÊ KIM THƯỢNG


Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

HOA CỦA VƯỜN XƯA - THƠ NGUYỄN AN BÌNH



 HOA CỦA VƯỜN XƯA 


Hình như mùa đã khác

Màu nắng lạ vô ngần

Ta thấy hồn xao xác

Cuốn theo lá ngoài sân.


Hoa tường vi vẫn nở

Tim người có bao dung

Lựu đầu hồi rực dỏ

Cháy hết đời thủy chung.


Tìm trong khung trời cũ

Dấu nào dấu chim bay

Trôi theo dòng mưa lũ

Có thầm nhắc tên ai.


Trăng bên hồ xao động

Ẩm ướt một bờ rêu

Xanh một thời mộng mị

Dạt trôi lòng hắt hiu.


Lá trở mình thức giấc

Khắc khoải đợi bình minh

Nhựa trào dâng cứu rỗi

Đợi giờ phút hiển linh.


Đã bao lần tháng tám

Ta trở lại vườn xưa

Hoa ơi thời tuổi trẻ

Còn nở một chiều mưa?



NGUYỄN AN BÌNH

4/8/2025


Thứ Ba, 25 tháng 11, 2025

MƯA ,BUỒN ƠI...THÔI NGỪNG TIẾNG - TRẦN HỮU NGƯ

 


MƯA, BUỒN ƠI… THÔI NGỪNG TIẾNG!
Mỗi năm mùa mưa đến làm cho chúng ta nhớ nhiều thứ, nhất là những ai xa quê, đến sống nơi thành thị. Ngồi trong căn nhà bịt bùng, nước mưa bị nhốt trong máng xối, nhà cao tầng, chỉ có thấy mưa, chớ không nghe được tiếng mưa rơi! Ở quê, thích nhất là ngồi trước hiên nhà, nhìn mưa, đưa tay hứng mưa, cho ta cảm-giác như chạm tay vào một thứ nước mát lạnh của trời trút xuống dân gian, xóa sạch bụi trần, tắm gội cỏ cây.
Nhớ thời trước 1975, đồ Mỹ tràn ngập thị-trường…, trong đó có một thứ “ưa dùng” là áo mưa Mỹ (bông-xô), cắm 4 cọc ngoài sân, cột 4 đầu để hứng nước mưa. Những hạt mưa long-lanh, ngọt xớt, hứng lấy đem đựng trong mái vú để quanh năm suốt tháng, uống vào mát hơn Dr.Thanh!
Miền Nam chỉ có hai mùa mưa nắng. Còn các mùa khác âm-thầm đi qua, người ta ít nhớ tới (chỉ quan-tâm đến mùa Xuân), những ngày trời nóng, thấy mây đen kéo về, sấm sét vần-vũ… là biết mùa mưa bắt đầu! Và ở thôn quê, người nông dân đã chuẩn bị những gì khi mùa mưa đến, và ra đồng sống với mưa.
Mùa mưa, có đôi khi mưa tối trời, mưa thúi đất, cỏ cây sinh sôi nảy nở, vạn- vật như tưng-bừng, những đêm mưa ở nhà quê, cóc nhái râm-rang suốt đêm, đó là tiếng gọi bạn tình, buồn thúi ruột. Những ngày mưa, người làm nông ra đồng ướt nhẹp nhưng họ vẫn vui vì ruộng vườn tươi mát, riêng các văn nghệ sĩ tuôn trào lai-láng thơ văn nhạc, hội họa… về mưa.
Cũng là mưa, nhưng hình như mưa thành thị khác mưa thôn quê? Và những bài hát mưa của nhiều nhạc sĩ cũng xuất phát từ nơi những tỉnh lẻ? Tôi đoán chừng, nhạc mưa khá phong-phú hơn nhạc những mùa khác.Nhạc mưa đến với chúng ta khá nhiều, và bài hát nào về mưa cũng làm cho chúng nhớ lâu, vì sự sống bắt đầu từ nước.
Mưa, đem đến sự sống cho vạn-vật, riêng nhà nông vui mừng, những con sông con suối nước về xuôi-ngược hò reo, tung tăng ghềnh-thác…, đất đã có nước, nước ở với đất. Riêng người nhạc sĩ thường thì buồn khi mùa mưa đến, có lẽ vì buồn nên họ mới viết được nhạc mưa, thử điểm lại tất cả những bài hát viết về mưa, đâu có bài nào vui?:
“… Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu đìều
Đường thưa vắng đìu hiu…”
(Lạnh trọn đêm mưa-Huỳnh Anh).
Có một bản nhạc Mưa đã làm nên tên tuổi của ca sĩ Trang-Mỹ-Dung, đó là “Hai mùa mưa” của Mạc-Phong-Linh. Bản nhạc này ra đời từ năm 1967, và Trang-Mỹ-Dung nổi tiếng với bài hát Boléro này (Tôi gọi điện hỏi Trang-Mỹ- Dung, Mạc-Phong-Linh là ai: đó là nhạc sĩ Anh-Bằng). Có lần Trang-Mỹ-Dung nói đùa với tôi: “Mùa mưa lần trước ướt hơn mùa mưa lần này”:
“… Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi
Tình xưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi
Tách cà phê ấm môi
Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi…”.
Và nhạc sĩ Văn Phụng “người rất khó tính trong sáng tác, hòa âm…”, ông cũng để lại một bài hát “Mưa” Boléro: “Giã từ đêm mưa”:
“… Đêm khuya, mưa rơi, trên đường vắng
Đôi chân, lang thang, tâm tư trầm vắng
Hạt mưa réo rắt nỗi buồn
Cho thế gian sầu
Thương mối duyên đầu
Yêu lứa đôi nghèo
Đội mưa mà đi…”.
Cuộc đời, mấy ai lại chẳng có đôi lần hờn dỗi, bâng-khuâng, bâng quơ… Và buồn nhất là những đêm nằm ngủ nghe mưa rơi:
“… Ngoài trời không sao thưa
Đường lầy ướt ngõ tối
Mưa khuya về hiu hắt đi vào hồn
Chuyện đời quên đi thôi
Dĩ vãng xa lắm rồi
Gợi lại để mà chi nữa người ơi!...”
(Nhạc phẩm Chuyện đêm mưa của Nguyễn-Hiền và Hoài-Linh).
“… Đêm chưa ngủ
Nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi…
Mưa lên phố nhỏ
Có một người vừa ra đi đêm nay
Để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi…”
(Mưa nửa đêm – Trúc-Phương)
Và chính mưa đã đem đến cho Đặng-Thế-Phong một bài hát “Giọt mư thu” bất hủ:
“… Gió ngừng đi
Mưa buồn chi
Cho cõi lòng lâm ly…”



Chưa hết, những ngày mưa ở Huế, chúng ta nhớ ca khúc “Mưa trên phố Huế” của Minh Kỳ qua giọng “không đụng hàng” của ca sĩ Ngọc Hạ, ca khúc này có một câu nghe mà không phân biệt được “Mưa ngày xưa và mưa bây giờ”:
-Ngày xưa mưa rơi thì sao/ Bây chừ mua nghe lại buồn…:
“… Chiều nay mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ không bến đợi
Mà mưa vẫn rơi, rơi hoài cho lòng nhớ ai
Ngày chia tay hôm nao còn đây
Tình đã xa gió mưa u hoài, mắt lệ ngân dài…
Ngày xưa mưa rơi thì sao
Bây chừ nghe mưa lại buồn
Vì tiếng mưa, tiếng mưa trong lòng làm mình cô đơn…”
Trên đây là một số bài hát mưa đã ướt đất, đã thắm lòng, đã đi qua biết bao mùa mưa nắng, nhưng không phai nốt, lạc ton dù giống bão có phũ-phàng.
Bây giờ trời đất vẫn còn mưa, có đôi khi mưa nhiều hơn những mùa mưa thế kỷ trước, nhưng nhạc mưa lại ít hơn, và nếu có, nhưng không còn “mưa lãng- mạn” như xưa nữa!
Có lẽ người nhạc sĩ bây giờ đã sợ mưa, và mưa không không làm bão lòng nhạc sĩ mà chỉ làm bão lụt quê-hương?


TRẦN HỮU NGƯ

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2025

CÁ MẮT TRE - TỪ KẾ TƯỜNG




 CÁ MẮT TRE

Con cá mắt tre
Nằm nghe mẹ nói
Mương sâu không lội
Chờ nước giựt ròng
Chớ có lông bông
Về hang kẻo tối…
Ngày nhỏ đi học trường xa toàn đi bộ. Lớp nhì, lớp nhất vẫn quần cụt đen (quần đùi), áo sơ mi trắng ngắn tay, chân đất cuốc bộ non 2km đường tới trường. Mùa mưa đất bùn trơn nhầy, có đoạn giống như đi pa-tanh, không quen sẽ “chụp ếch”, té lăn đùng xuống ruộng. Mùa nắng cả một cánh đồng không như bốc cháy nếu không có những cơn gió từ phía sông Bến Bạ thổi qua cánh đồng những đứa học trò chân đất như tôi thuở ấy sẽ bị thiêu sống trên con đường đất trắng xa tham thẳm.
Nhưng may sao, ở hai đầu con đường đến trường xa thăm thẳm ấy có những vườn dừa nối sát nhau, cắm mặt đi riết rồi cũng tới. Vườn dừa chạy cặp theo hai bên đường, toàn bóng dừa mát rượi và những con mương đầy nước. Tôi thích đi dọc mương vườn tìm lũ cá mắt tre, chúng chọn những chỗ nước trong để bơi lội nhỡn nhơ, hình ảnh những con cá mắt tre gợi cho tôi sự thanh bình, trầm mặc. Cá mắt tre cỡ đầu đũa ăn, dài khoảng 2cm, thân hình thon gọn, có sọc rất đẹp. Cá mắt tre không nhút nhát mà rất dạn dĩ, chúng bơi lội sát bờ mương và tôi có thể cúi sát mặt nước để quan sát chúng.
Tôi không hiểu tại sao gọi là cá mắt tre. Có thể do thân hình của chúng có những hoa văn như mắt của cây tre nhiều đốt chăng? Nhưng tôi biết rất rõ cá mắt tre gắn liền với mương vườn, mà người miệt ruộng, miệt vườn mới biết. Tôi thường bắt cá mắt tre nuôi trong lon sữa bò, nhưng rồi chúng cũng chết vì xa rời vùng nước trong veo lẫn váng phù sa. Và có lẽ đây là thức ăn của cá mắt tre?
Lâu rồi, về quê, đi trên mương vườn lúc nước đang lớn, tôi cố ý tìm những con cá mắt tre ngày thơ ấu nhưng tuyệt không thấy. Cá mắt tre và cá ốc mít gần như tiệt chủng trong mương vườn khiến tôi đau đáu những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi không hiểu vì sao?Có thể vì quê tôi bây giờ người ta phá vườn, phá ruộng rẫy đào ao, đào vuông nuôi tôm công nghiệp ngắn ngày do lợi nhuận cao hơn trồng dừa, trồng lúa nên con cá mắt tre nói riêng và các loài cá nhỏ sống trong mương vườn không còn đất sống?
Hoặc, mội trường nước đã bị ô nhiễm nặng nề do chất thải từ các ao nuôi tôm không được xử lý hay xử lý bằng hoá chất rồi xả thẳng ra kênh rạch, mương vườn nên huỷ hoại luôn những loài sinh vật nhỏ bé, hiền lành, dễ thương sống trong nước? Có rất nhiều câu hỏi đặt ra mà cuộc sống chung quanh và chính bản thân mình chưa giải đáp được khi xã hội thay đổi, làng quê thay đổi mà thời gian chưa đủ dài quá một đời người nên sẽ được lưu giữ chờ thế hệ mai sau đủ thực tế để trả lời?
Nhưng với riêng tôi thì không chờ đợi theo cái nghĩa tiêu cực ấy được bởi chức năng nghề nghiệp, thói quen quan sát chung quanh, hồi ức, kỷ niệm, bộ nhớ của “ổ cứng khối óc” cực tốt và bền bỉ qua thời gian không bị bào mòn nên những khi rảnh rỗi tha thần trong vườn tôi thường ngồi trên bờ mương, dưới bóng mát của cây dừa lão lớn gấp rưỡi tuổi mình, nhìn xuống dòng nước chảy lửng lơ trong con mương lúc nước giựt ròng chợt nhớ về bài hát đồng dao nói về con cá mắt tre tuổi nhỏ khi chơi trò rồng rắn với đám bạn trang lứa rồi ngỡ ngàng nhận ra lý do nằm ngay trong bài đồng đồng dao… con cá mắt tre.
Con cá mắt tre
Quên lời mẹ dặn
Chơi trò rồng rắn
Vui quên đường về
Bị cua rủ rê
Bị còng…kẹp chết.
Thế là xong. Một lý do hết sức đơn giản tại sao bây giờ trong mương vườn quê tôi không còn thấy được con cá mắt tre, một loài cá gắn liền với trò hơi nhà choi tuổi thơ của con gái, con trai quanh quẩn trong mương vườn đã được giải đáp. Biết là đồng dao, biết là tưởng tượng, biết là lãng đãng huyền thoại, sương khói của nhân gian trong những câu chuyện kể ngày xửa ngày xưa… Nhưng sao tôi vẫn buồn vì con cá mắt tre đã không nghe lời mẹ dạy.


TỪ KẾ TƯỜNG

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2025

CON ĐÒ KHÁC ĐƯA - THƠ PHAN NI TẤN



 CON ĐÒ KHÁC ĐƯA

Đò lên Huế nữa chi nà
Trách ai ở bạc dễ mà ốm o
Than chi cho mỏi câu hò
Bị vụng tay để con đò khác đưa

Nhớ hoài đôi chiếc gióng quê
Em làm ngựa chạy kéo lê tuổi hồng
Tiếng em hí thuở qua đồng
Đến nay còn vọng giữa lồng chợ ni

Những đêm trăng tròn mần chi
Mượn đôi con mắt từ bi ngó trời
Ngó coi tiếng Huế ai rơi
Để anh đi lượm về mời Thừa Thiên

Gió bay áo tím bay nghiêng
Che ngang tầm mắt trăm miền tóc bay
Dáng em hoa mộng cuối ngày
Anh theo sau vấp chân trầy chiếc anh

Huế có góc có ngọn ngành
Thêm hương mật đắng trộn thành bể dâu
Thương Huế bước vội qua cầu
Tay bưng khệ nệ cái sầu trong veo

Ngồi trên đất Huế quê nghèo
Nghe đời ngọn lúa tiếng reo đòng đòng
Nghe thơm em nụ sen hồng
Đầu làng Hương Thủy xuân nồng nàn bay

Rót dòng sông vào ngực này
Để em ấp ủ cho đầy kẻo vơi
Dù yêu dấu có xa vời
Thì dòng Hương đó ai đời dễ phai.


PHAN NI TẤN