ĐÂU CỨ GÌ PHẢI BUÔN MA THUỘT?
Quán cà phê ở Sài Gòn chắc phải tính tới con số ngàn, chỉ riêng cho loại cà phê hộp, sang trọng hoặc có chút hơi hám sân vườn theo mốt cà phê hiện nay ở thành phố. Tuy nhiên để chọn cho mình một quán cà phê thích hợp để ngồi thư giãn, nhấm nháp tách cà phê không tẩm ướp, pha hương liệu, hóa chất từ chợ Kim Biên quả thật vô cùng khó khăn như chọn một cô gái ngồi nói chuyện mà không bị sốc. Sau khi la cà hàng chục hay có thể nói hàng trăm quán cà phê ở Sài Gòn tôi cũng may mắn chọn được cho mình một quán cà phê tương đối phù hợp với tính cách của mình lui tới bất cứ khi nào rảnh rỗi trong ngày.
Quán nằm ở mặt tiền một con đường lớn và đẹp ngay khu trung tâm tính theo “số nhà” không có “suyệt” nhưng lại nép mình trong con hẻm cụt, rộng vừa đủ cho một xe ô tô con vào được. Và bên trong quán, chu vi không gian rộng, nhiều cây xanh, có những bậc tam cấp đá sần sùi một cách cố ý, hồ nước, những dãy bàn ghế thấp dưới đất, trên lầu và gác trống theo kiểu thiết kế quán cà phê nửa là “hộp”, nửa sân vườn, tăng cường tối đa khoảng không gian xanh, đầy ắp khí trời, lồng lộng gió mây và lung linh nắng.
Quán cà phê theo tôi như thế là quá đẹp cho những ai thích đắm mình, thả lỏng tâm hồn vào phút giây thư giãn hay đôi khi chỉ muốn ngồi im lặng để chính mình…là mình. Vì thế tôi thường tới quán cà phê này ngồi với hai, ba người bạn thân, ngồi một mình trong buổi sáng sớm hay lúc chiều tối, có khi giữa trưa. Nhưng thích nhất vẫn là lúc chiều tối.
Tôi là một người thường hay buồn. Nhưng ngẫm lại người thường hay buồn, mang sẵn gương mặt buồn trong thành phố này đâu chỉ có mình tôi? Người ta buồn đủ thứ, vì có quá nhiều chuyện, đủ thứ vấn đề để cho người ta buồn. Đôi khi cũng chỉ là thời tiết, và thời tiết ở Sài Gòn lúc chuyển mùa nền trời thấp xuống, mây bàng bạc, sương như khói xám, gió se lạnh trong nắng hanh vàng màu mật ong và tâm trạng quẩn quanh đường ngang, ngõ tắt của đời sống với những thứ đã làm được thì ít mà dang dở còn nhiều, bạn bè thân thiết thưa dần, người yêu cũ bỏ ra đi, kinh tế khó khăn, tình tiền ma quỷ ám thì ai không mang gương mặt buồn như diễn viên nhập vai bi kịch mới lạ. Và chắc tôi cũng có sẵn một gương mặt buồn như vậy.
Xin đừng ai hỏi tôi một câu mà tôi rất ghét:"Tại sao anh làm thơ buồn quá vậy?".Thường với câu hỏi này tôi luôn giữ im lặng nhưng hôm nay tôi trả lời và mong rằng sẽ không còn ai hỏi tôi câu này một lần nào nữa. Từ cổ chí kim, thơ tình yêu nói riêng và thơ nói chung đều buồn, vì buồn người ta mới làm thơ. Nếu vui thì người ta ... hát karaoke hoặc tấu hài chứ lòng dạ nào mà ngồi đó làm thơ tình? Hoặc, thơ vui chỉ có thơ biếm, thơ ngâm giấm, thơ ngâm ớt giễu cợt tiêu cực xã hội, thói hư tật xấu thiên hạ. Gần đây có vị lãnh đạo nọ làm thơ "chính trị" mà đọc rất vui, bởi thơ không ra thơ. Tôi kết luận: Chỉ có thơ không ra thơ mới vui.
Sài Gòn tôi đã sống từ nhỏ, lớn lên lập nghiệp, rồi... xả nghiệp trở lại quê nhà. Nhưng tôi vẫn thường xuyên lên Sài Gòn như đi chợ. Cứ có công việc là lấy xa honda phóng đi bất kể mưa gió, bão tố, sáng, trưa, chiều, tối. Dọc đường lên Sài Gòn, dọc đường từ Sài Gòn về quê, hay ở lại Sài Gòn nhiều ngày tôi thấy Sài Gòn sau này chẳng có gì vui. Ai nấy ra đường đều bịt khẩu trang kín mít, áo chống nắng có nón trùm đầu, có người đeo cặp kính đen rất hình sự. Các cô gái mặc váy còn trùm cả cái khăn dài che chân, Sài Gòn ra đường ai biết ai, ai quen ai, ai thân thiết với ai trong bộ dạng Ninza tôi chết liền.
Ngày nắng đã như vậy, ngày mưa thì sao? Sài Gòn mưa xuống là ngập, huống gì những ngày có bão vào biển Đông, có mưa áp thấp? Sai Gòn ra đường là kẹt xe, gặp mưa, đường sá thành những dòng sông uốn quanh xe cộ càng kẹt cứng, người bì bõm dắt xe lội sông trùm áo mưa thụng thịnh, lúc đó làm sao tìm được những gương mặt vui mà không buồn?
Tôi cũng mới ở Sài Gòn về, cũng đã nếm đủ cảnh Sài Gòn náo động âm thanh, khói bụi, kẹt xe, bì bõm mưa ngập, ngồi quán cà phê, lang thang các nẻo đường, góc phố, góp gương mặt buồn của mình vào những gương mặt chẳng ai vui của Sài Gòn nên gấp rút lo công việc rồi gấp rút trở lại quê nhà, bỏ lại Sài Gòn với những gương mặt buồn muôn thuở. Đâu cứ gì phải... Buôn Ma Thuột? (Cách nói trại của Buồn Muôn Thuở)
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét