GỞI NGƯỜI ... BIẾT CÓ MAI SAU .
Tha hương đã trắng mây trời
Cố hương vời vợi cung hời cung thương
Bên đời khắc khoải tơ vương
Con đường cũ dấu yêu thương với người
À ơi khúc hát à ơi
Thương người cố quận biết đời về đâu
Quê người ngóng mãi canh thâu
Mà quê mình vẫn cơ cầu người ơi !
Tôi đi với nắng chiều rơi
Với vầng trăng cũ , với tôi ... một mình
Đường đời trăm nẻo lênh đênh
Đôi mắt ấy nợ ân tình mang theo
Tôi về bến vắng cô liêu
Gió đưa đò vắng mây chiều buồn trôi
Lắng nghe nước chảy bờ xuôi
Tím trời kỷ niệm gọi tôi trở về
Hư danh trong đục hổn mê
Nhớ ra còn một cố quê đợi chờ .
&
Bâng khuâng ghép lại vần thơ
Người xưa có đợi có chờ tôi đâu
Lá trầu xanh quyện hương cau
Cố nhân còn đọng đôi câu ca buồn
Một mình tôi với hoàng hôn
Vàng tay khói thuốc tình buồn nhớ ai
Đường quê hương tóc hoa cài
Câu thơ tôi viết sao hoài dỡ dang
Để rồi vạn nẻo quan san
Bể dâu tan tác lìa đàn chim bay ...
&
Tôi đi cách núi sông dài
Gánh đời đã nặng đôi vai nhọc nhằn
Rừng khuya bếp lửa vách sàn
Đồi nghiêng gió bạt nửa trăng cuối trời
Nhớ từ khúc hát đưa nôi
Nghiêng nghiêng cánh võng chiều rơi nắng hè
Tiếng chim vọng lại hàng tre
Để người xa xứ nhớ về quê xưa
Bên đời nắng sớm chiều mưa
Qua bao vinh nhục vẫn chưa là mình
Chênh vênh đồi núi chênh vênh
Cuối trời đất lạ chỉ mình ... mình thôi
Nẻo đi buồn lắm người ơi
Nẻo về trăng có còn đôi bên trời .
&
Vầng trăng xưa có nhớ tôi
" Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường ... " *
Tình xưa tình lại vấn vương
Mà sao tôi lại tha phương xứ người
Đất trời thôi đã đổi ngôi
Cố quê chỉ có mưa rơi trắng đường
Quê người hát lý hoài hương
Quê xưa ví dặm buồn thương đôi bờ
Bây chừ lạc lối bơ vơ
Sầu nghiêng vách núi ngẫn ngơ ngóng chờ .
&
Tôi về ghép lại trang thơ
Nghìn trùng xa cách đôi bờ đại dương
Người đi áo trắng sân trường
Để tôi viết mãi bài tương-tư-tình
Bây giờ tình đã chông chênh
Tôi gom lá đốt chuyện mình - mình ơi
Xa nhau thăm thẳm mây trời
Hòi ai , ai nhớ hỏi đời ai quên
Tôi về quán vắng chiều nghiêng
Tình ca ai hát mà duyên lỡ làng
Tôi về mòn gót lang thang
Thềm xưa nhặt cánh hoa vàng - nhớ nhau
Nhớ nhau tình để mai sau
Người nơi đầu gió kẽ sầu vấn vương
Quẩn quanh suối bạc đồi nương
Không tình không bạn chim muông gọi đàn
Biết rằng rồi cũng trăm năm
Buồn vui tiếc nhớ thôi ngần ấy thôi
" Vầng trăng ai xẻ làm đôi ... " *
Tiếc vầng trăng nửa đã trôi mất rồi
Đời như con nước rong chơi
Chỉ là giấc mộng chưa vơi lại đầy
Thôi đành vui với cơn say
Tưởng người năm cũ cao tay rượu mừng
Câu thơ còn nặng tình chung
Mà xa vời vợi lạnh lùng riêng tôi
Ơi người duyên đã đôi nơi
Khúc tình ca ấy đành thôi ... bẽ bàng .
&
Sông xưa vẫn bến đò ngang
Tôi về ngóng mãi ai sang gọi đò
Ồ không tình chỉ giấc mơ
Không ai biết chẳng ai chờ tin tôi
Chồng chềnh con nước đầy vơi
Đò sang chỉ có mình tôi nhớ người
Bốn mươi năm cũng nửa đời
Tiếc vầng trăng cũ khóc cười bể dâu
Tình thơ ghép lại đôi câu
Gởi người biết có mai sau ... với người .
Tha hương đã trắng mây trời
Cố hương vời vợi cung hời cung thương
Bên đời khắc khoải tơ vương
Con đường cũ dấu yêu thương với người
À ơi khúc hát à ơi
Thương người cố quận biết đời về đâu
Quê người ngóng mãi canh thâu
Mà quê mình vẫn cơ cầu người ơi !
Tôi đi với nắng chiều rơi
Với vầng trăng cũ , với tôi ... một mình
Đường đời trăm nẻo lênh đênh
Đôi mắt ấy nợ ân tình mang theo
Tôi về bến vắng cô liêu
Gió đưa đò vắng mây chiều buồn trôi
Lắng nghe nước chảy bờ xuôi
Tím trời kỷ niệm gọi tôi trở về
Hư danh trong đục hổn mê
Nhớ ra còn một cố quê đợi chờ .
&
Bâng khuâng ghép lại vần thơ
Người xưa có đợi có chờ tôi đâu
Lá trầu xanh quyện hương cau
Cố nhân còn đọng đôi câu ca buồn
Một mình tôi với hoàng hôn
Vàng tay khói thuốc tình buồn nhớ ai
Đường quê hương tóc hoa cài
Câu thơ tôi viết sao hoài dỡ dang
Để rồi vạn nẻo quan san
Bể dâu tan tác lìa đàn chim bay ...
&
Tôi đi cách núi sông dài
Gánh đời đã nặng đôi vai nhọc nhằn
Rừng khuya bếp lửa vách sàn
Đồi nghiêng gió bạt nửa trăng cuối trời
Nhớ từ khúc hát đưa nôi
Nghiêng nghiêng cánh võng chiều rơi nắng hè
Tiếng chim vọng lại hàng tre
Để người xa xứ nhớ về quê xưa
Bên đời nắng sớm chiều mưa
Qua bao vinh nhục vẫn chưa là mình
Chênh vênh đồi núi chênh vênh
Cuối trời đất lạ chỉ mình ... mình thôi
Nẻo đi buồn lắm người ơi
Nẻo về trăng có còn đôi bên trời .
&
Vầng trăng xưa có nhớ tôi
" Nửa in gối chiếc nửa soi dặm trường ... " *
Tình xưa tình lại vấn vương
Mà sao tôi lại tha phương xứ người
Đất trời thôi đã đổi ngôi
Cố quê chỉ có mưa rơi trắng đường
Quê người hát lý hoài hương
Quê xưa ví dặm buồn thương đôi bờ
Bây chừ lạc lối bơ vơ
Sầu nghiêng vách núi ngẫn ngơ ngóng chờ .
&
Tôi về ghép lại trang thơ
Nghìn trùng xa cách đôi bờ đại dương
Người đi áo trắng sân trường
Để tôi viết mãi bài tương-tư-tình
Bây giờ tình đã chông chênh
Tôi gom lá đốt chuyện mình - mình ơi
Xa nhau thăm thẳm mây trời
Hòi ai , ai nhớ hỏi đời ai quên
Tôi về quán vắng chiều nghiêng
Tình ca ai hát mà duyên lỡ làng
Tôi về mòn gót lang thang
Thềm xưa nhặt cánh hoa vàng - nhớ nhau
Nhớ nhau tình để mai sau
Người nơi đầu gió kẽ sầu vấn vương
Quẩn quanh suối bạc đồi nương
Không tình không bạn chim muông gọi đàn
Biết rằng rồi cũng trăm năm
Buồn vui tiếc nhớ thôi ngần ấy thôi
" Vầng trăng ai xẻ làm đôi ... " *
Tiếc vầng trăng nửa đã trôi mất rồi
Đời như con nước rong chơi
Chỉ là giấc mộng chưa vơi lại đầy
Thôi đành vui với cơn say
Tưởng người năm cũ cao tay rượu mừng
Câu thơ còn nặng tình chung
Mà xa vời vợi lạnh lùng riêng tôi
Ơi người duyên đã đôi nơi
Khúc tình ca ấy đành thôi ... bẽ bàng .
&
Sông xưa vẫn bến đò ngang
Tôi về ngóng mãi ai sang gọi đò
Ồ không tình chỉ giấc mơ
Không ai biết chẳng ai chờ tin tôi
Chồng chềnh con nước đầy vơi
Đò sang chỉ có mình tôi nhớ người
Bốn mươi năm cũng nửa đời
Tiếc vầng trăng cũ khóc cười bể dâu
Tình thơ ghép lại đôi câu
Gởi người biết có mai sau ... với người .
HOÀNG YÊN LYNH
* Thơ Nguyễn Du.
11 nhận xét:
Tâm sự buồn thương của người tha hương nhớ về quê, về người con gái xưa, thiết tha rung động...Xin đồng cảm với tác giả...Cám ơn NM giới thiệu!
Chị ơi
Thơ hay
Bài nào cũng da diết sầu buồn
Nhớ quê
Nhớ về một thuở yêu xưa
Nhưng theo em nên đưa mỗi lượt một bài ngắn gọn thôi chị à
Như vậy sẽ thấm thía hơn,người đọc sẽ cảm nhận sâu sắc hơn
Mạo muội vài ý.Em không rành về thơ phú chị ạ
http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/6.gif
Vấn đề không phải là ở bài thơ dài hay ngắn TT ạ vì khi diễn tả cảm xúc nếu dòng cảm hứng chảy liên tục thì sẽ có mạch thơ liên tục Trong thi cacung4 khó có được nhiều TG làm thơ''dài'' họ đều là các bậc tài danh chẳng hạn như Phạm Thiên Thư với những tác phẩm đồ sộ là những bài trường thi có khi hơn 10000 câu ,bài Đưa em tìm động hoa vàng(PTT) có 400 câu,bài Qua mấy ngõ hoa(tho Mường Mán) 100 câu và nhiều bài trường thi của các TG khác...đều là những bài thơ hay Khi NM đăng tải thơ của các Tg bạn thì đều giữ đúng nguyên tác Cảm ơn em đã góp ý
cam on em da chia xe TG HYL chac se rat vui
thay loi TG HYL em gai cam on chi chuc chi vui khoe
GỞI NGƯỜI ... BIẾT CÓ MAI SAU .
Vầng thơ luyến láy đượm màu thời gian
Câu thơ ngập ý dâng tràn
Nguồn thơ suối nhớ hồn man mác buồn
GỞI NGƯỜI ... đến tận ngọn nguồn
Nỗi đau niềm nhớ cánh chuồn chiều quê.
Ngập ngừng cảm nhận tràn trề
Suy tư cuộn chảy lối về riêng ai
Bài thơ cứ thế miệt mài
Tôi ôm cảm xúc hình hài nỗi đau
Chiều loang bóng xế vườn cau
Bạc phơ tóc mẹ qua cầu đong đưa...
Bóng nghiêng rọi dưới hàng dừa
Chênh chao dòng nước tím vừa hoàng hôn
....
CAM ON CB VOI BAI DONG CAM THAT HAY
Người đi nhặt ánh trăng rơi
Gió ngàn về biển ru lời nước non
Sông xưa bến cũ vẫn còn
Để con đò nhỏ bồn chồn đợi ai...
CAM ON HT DA CHIA XE
Đăng nhận xét