CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2021

O NGOÀI HUẾ NỢ TRAI TUI HAI CẮC - THƠ PHAN NI TẤN

 




O NGOÀI HUẾ NỢ TRAI TUI HAI CẮC

Có một dạo qua cầu tre lắc lẻo
Dòm trời mây khô héo gió hiu hiu
Soi bóng nước thầy mặt mình buồn thiu
Nghe trong hồn rụng vài xâu trái nhớ
Tức cảnh sanh tình chớ hơi đâu cắc cớ
Nhớ mần chi ba cái mớ nợ duyên
Đời bạc bẽo rước lấy chỉ thêm phiền
Rứa mà nhớ bất nhơn rồi được thể
Ngồi lẩn thẩn trong Nam sầu ra Huế
Nhớ mần răng o Thừa Phủ qua đò
Trăng thường mỏng nên Huế ngại ốm o
Thương áo tím nợ tui ba cắc hẻo
Nước sông Hương soi dòng trong leo lẻo
Tui chộ em ngồi tim tím gió lay
Mai về Đại Lược đừng làm con sáo bay
Duyên ngược Kim Long mà quên hai cắc đủ
Đưa em qua bến đò Thừa Phủ
Ở lộ mô cầu Bạch Hổ cong mình
Cầu Tràng Tiền sáu vài nhịp thần kinh
Cũng lẩy đẩy điệu mái nhì ăn nắng
Em trải qua một quãng đời áo trắng
Theo đò đưa bao nhiêu nhịp chùng chình
Từ bờ Bắc bờ gần Nghinh Lương Đình
Qua bờ Nam sông Hương về Đồng Khánh
Rất nhiều năm tui và hoài niệm lạnh
Thương cây đa bến cộ không còn
Cầu Phú Xuân ai dựng giữa nước non
Để Thừa Phủ chở em vào dĩ vãng
Thương sông Hương như dãi lụa ánh sáng
Vắt mình qua núi Ngự một dòng xanh
Em vắt qua tui vạt áo tím hiền lành
Với tiếng gọi "đò ơi đò!" nằng nặng
Em còn nợ tui chẵn một vừng trăng
Cài trên tóc khun chịu cho khều xuống
Tui đòi chết em chẳng thèm luống cuống
Còn chọc quê ngún nguẩy ghẹo lêu lêu
Em còn nợ tui sướt mướt một lời yêu
Treo chót lưỡi ngo ngoe không cho tướt
Tui đòi khóc em cười chê mít ướt
Hứa chừng mô chết ngủm mới nói nghe
Em còn nợ tui lướt thướt một bờ tre
Nơi con trai thường tới lui ve gái
Nhưng cái bữa mắc giống gì em ngại
Uổng công tui thắc thẻo đợi buồn hiu
Em còn nợ tui bả lả một tiếng kêu
"Chú ơi chú" giọng dễ thương chi nợ
"Cháu" đi rồi vẫn thèm thuồng miếng nhớ
Chép miệng ngồi ôn lại buổi xưa xanh
Em còn nợ tui trái lanh chanh
Treo trong ngực hồng hồng mang cá mỏng
Trôi trong mắt lênh đênh trời biển động
Em ngon ơ như trăng nở trên trời
Em còn nợ tui một cuộc chơi
Làm cô dâu về nhà chồng thành vợ
Tròn xoe mắt thụt lùi làm bộ sợ
Rồi co giò chạy tét phía trời xanh
Ngày với tháng lù đù rứa mà nhanh
Vác thiều quang chạy biệt mù thiên dã
Bỏ lại tui một mình cười giả lả
Kể chuyện buồn mà chữ cứ trong veo

PHAN NI TẤN

 

Không có nhận xét nào: