Phú: VỊNH CẢNH NGHÈO
*(nhà 69 Nguyễn Thái Học, Nha Trang, Khánh Hoà, Việt Nam)
Thời khốn khó, bất luận trưa hay tối, cha con người một chén, hân hoan đớp, cơm tiêu chuẩn lấm tấm ít cọng hành;
Buổi ngặt nghèo, chẳng quản nắng hoặc mưa, huynh đệ đứa vài xu, hỉ hả cười, chè quốc doanh lèo tèo ba hạt đậu.
Chính phủ nhìn xem thử!
Nhà nước ngó mà coi!
Cơm độn khoai, ăn vẫn cứ là ngon, rảy mắm muối, ớt, hành, chanh đủ vị;
Áo đệm vải, bận tuồng như cũng ngộ, chêm hoa hoè xanh, đỏ, lục lắm màu.
Nghĩ phận mình mà ngán nỗi đâu đâu!
Cũng có lúc ngó cao xanh han hỏi.
Này, sự nghèo đèo sự dại, lẽ nào nghèo vẫn nghèo hoài?
Nọ, cái khó bó cái khôn, dễ đâu khó mà khó mãi?
Hồng nhan phận, nam nhi trái
Cái đồng tiền nó nặng ngãi nặng tình
Gẫm sự đời, tớ cũng muốn quên
Nhưng mà tiên sư nó, quên nào có được?
Nhà ba thước, mái tôn hừng hực, nước một lu uống mãi không chừa;
Bụng năm gang, cửa miệng thòm thèm, cơm nửa bát ăn hoài chẳng ngán!
Cái số nghèo cũng là có hạn
Chán chi chi mà ngán nỗi chi chi?
Túi trống trơn, bụng cũng phải có gì
Đâu có lẽ nghèo trơ trống trốc?
Ừ, nhà tớ
Chứa nơi đâu cho hết, văn chương đầy bụng á u âu;
Đựng chỗ nào cho xong, âm nhạc tràn lòng, te tí toét.
Tiền dẫu hết, thói phong lưu nào có hết?
Rượu mùa đông, chắt xuống lửng lừng chai, nhai đậu phụng, nhắm hành tây, rỉ rả càn khôn tuý luý;
Trà mùa hạ, đun lên ăm ắp ấm, rít thuốc lào, ăn bánh thuẩn, nhâm nhi thiên địa tào lao.
Gái công nương, chạy đàng đông, đáo đàng tây, tung tăng bước hàng xén chợ trời, đong đưa giỏ, quyết đòi cho ra gạo;
Trai hoàng tộc, ngồi đo bàn, nằm đo phản, gật gù đầu, câu thơ tiếng hát, ấm ớ tài, chẳng tậu được ra cơm.
Gạo mua kí, cá mua con, vậy mà bon bon khắp chợ, ra cái điều tiểu thư bạc dắt vàng đeo;
Áo lủng lưng, quần lủng đáy, cũng đành phây phẩy cùng đường, làm như thể quân tử môi son mặt trắng.
Lấy làm thương? Khó mà thương!
Trơ trọi cái từ đường
Không một đồng lương
Thấy người ta bảnh choẹ tư lương, mặc kệ, mình phận tàn quân, thôi cũng được!
Xem thiên hạ gồ ghề công xá, đếch cần, tớ thân thất nghiệp, thế mà xong!
Quân tử thẹn thùng phơi bụng ốm, chí nam nhi lơ lửng mấy tầng mây;
Thuyền quyên e lệ giấu tay chai, hồn thục nữ đầm đìa bao lớp lệ.
Ôi thôi kể lể !
Ơi hỡi thở than!
Thời đã thế thôi chớ màng thế thái
Nhớ lấy câu “bất cập nhân tình”
Mặc cho người phú quý với phù vinh
Thà cứ giữ lấy lòng trinh bạch
Mang trên lưng, ờ, một chữ nghèo
Nghèo
Nghèo
Nghèo
Chết vẫn còn đeo!
Phù Du Vĩnh Hiền
1978
* FB: Vĩnh Hữu Tâm Không.
*(nhà 69 Nguyễn Thái Học, Nha Trang, Khánh Hoà, Việt Nam)
Thời khốn khó, bất luận trưa hay tối, cha con người một chén, hân hoan đớp, cơm tiêu chuẩn lấm tấm ít cọng hành;
Buổi ngặt nghèo, chẳng quản nắng hoặc mưa, huynh đệ đứa vài xu, hỉ hả cười, chè quốc doanh lèo tèo ba hạt đậu.
Chính phủ nhìn xem thử!
Nhà nước ngó mà coi!
Cơm độn khoai, ăn vẫn cứ là ngon, rảy mắm muối, ớt, hành, chanh đủ vị;
Áo đệm vải, bận tuồng như cũng ngộ, chêm hoa hoè xanh, đỏ, lục lắm màu.
Nghĩ phận mình mà ngán nỗi đâu đâu!
Cũng có lúc ngó cao xanh han hỏi.
Này, sự nghèo đèo sự dại, lẽ nào nghèo vẫn nghèo hoài?
Nọ, cái khó bó cái khôn, dễ đâu khó mà khó mãi?
Hồng nhan phận, nam nhi trái
Cái đồng tiền nó nặng ngãi nặng tình
Gẫm sự đời, tớ cũng muốn quên
Nhưng mà tiên sư nó, quên nào có được?
Nhà ba thước, mái tôn hừng hực, nước một lu uống mãi không chừa;
Bụng năm gang, cửa miệng thòm thèm, cơm nửa bát ăn hoài chẳng ngán!
Cái số nghèo cũng là có hạn
Chán chi chi mà ngán nỗi chi chi?
Túi trống trơn, bụng cũng phải có gì
Đâu có lẽ nghèo trơ trống trốc?
Ừ, nhà tớ
Chứa nơi đâu cho hết, văn chương đầy bụng á u âu;
Đựng chỗ nào cho xong, âm nhạc tràn lòng, te tí toét.
Tiền dẫu hết, thói phong lưu nào có hết?
Rượu mùa đông, chắt xuống lửng lừng chai, nhai đậu phụng, nhắm hành tây, rỉ rả càn khôn tuý luý;
Trà mùa hạ, đun lên ăm ắp ấm, rít thuốc lào, ăn bánh thuẩn, nhâm nhi thiên địa tào lao.
Gái công nương, chạy đàng đông, đáo đàng tây, tung tăng bước hàng xén chợ trời, đong đưa giỏ, quyết đòi cho ra gạo;
Trai hoàng tộc, ngồi đo bàn, nằm đo phản, gật gù đầu, câu thơ tiếng hát, ấm ớ tài, chẳng tậu được ra cơm.
Gạo mua kí, cá mua con, vậy mà bon bon khắp chợ, ra cái điều tiểu thư bạc dắt vàng đeo;
Áo lủng lưng, quần lủng đáy, cũng đành phây phẩy cùng đường, làm như thể quân tử môi son mặt trắng.
Lấy làm thương? Khó mà thương!
Trơ trọi cái từ đường
Không một đồng lương
Thấy người ta bảnh choẹ tư lương, mặc kệ, mình phận tàn quân, thôi cũng được!
Xem thiên hạ gồ ghề công xá, đếch cần, tớ thân thất nghiệp, thế mà xong!
Quân tử thẹn thùng phơi bụng ốm, chí nam nhi lơ lửng mấy tầng mây;
Thuyền quyên e lệ giấu tay chai, hồn thục nữ đầm đìa bao lớp lệ.
Ôi thôi kể lể !
Ơi hỡi thở than!
Thời đã thế thôi chớ màng thế thái
Nhớ lấy câu “bất cập nhân tình”
Mặc cho người phú quý với phù vinh
Thà cứ giữ lấy lòng trinh bạch
Mang trên lưng, ờ, một chữ nghèo
Nghèo
Nghèo
Nghèo
Chết vẫn còn đeo!
Phù Du Vĩnh Hiền
1978
* FB: Vĩnh Hữu Tâm Không.
Nguồn : Từ email của nhà thơ Nguyễn Khôi chuyển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét