CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

LỤC BÁT NHÃ MY







THƠ NHÃ MY VÀ CÁC BẠN


CỐ LÝ

Bên trời viễn xứ loay hoay
Mù 
xa cố  lý trắng mây nghìn trùng
Trông vời một cõi mông lung
 Biển xanh thuyền nhỏ chập chùng sóng đưa

Nghe từ trong giấc mơ xưa
Tiếng ru của mẹ giữa trưa giọng buồn


NỖI ĐAU
Vầng trăng quê cũ chưa lìa
Mà sương đã ướt đầm đìa nỗi đau

  Đêm đêm lặng ngắm trời cao
Tóc chưa điểm bạc tình vào hư không


KHÓC

Chỉ là tiếng khóc vô thinh
Buồn sao đọng xuống tâm linh nghìn trùng
Mai về ép gió mây chung
Ép đôi tim nhịp mộng cùng xót xa

CÁC BÀI ĐỒNG CẢM



MƠ VỀ CỐ LÝ

Mỏi chân chồn gối vẫn xoay
Tuổi già kề cận đắng cay muôn trùng
Quê hương nỗi nhớ càng lung
Nhìn về cố lý mịt mùng gió mưa
Bao giờ trở lại ngày xưa
Gối vào lòng mẹ giữa trưa ngủ vùi...?


NUỐI TIẾC
Ra đi là đã xa lìa !
Bao đêm nước mắt đầm đìa xót đau
Nỗi buồn bày tỏ trăng sao
Tiếc ngày xưa đã phụ nhau câu thề...


LỠ LÀNG
Đêm buồn vọng ngắm không thinh
Vầng trăng cố quận lung linh chập chùng
Đường đời biết có còn chung
Đôi tim lỗi nhịp tận cùng nỗi đau...

HIỀN MAI

CỐ LÝ
Đường xa sóng vỗ muôn trùng
Nghe cay mi mỏng thẹn thùng lối xưa
NỖI ĐAU
Nỗi đau dằm giữa cơn mưa
Dây trầu không đắng rào thưa não lòng
KHÓC
Bụi lay đọng mắt ngàn không
Rụng hoa tuyết lãnh mênh mông đất trời
_____Ợi à sóng dập bờ trôi...!______
_____Ợi à sóng dập bờ trôi...!______ 


MAI TRANG HUỲNH


Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

TÌNH CŨ TRƯỜNG XƯA

THƠ NHÃ MY






Đã mấy mùa xa trường cũ ơi
Bao nhiêu kỷ niệm nhớ thương về
Chiều qua đô hội chùng chân bước
Có thấy người xưa mái tóc thề

Để mạch buồn vương theo nhớ thương
Em anh thuở ấy lối chung trường
Mực phai màu nhớ ngày thôi học
Mà mộng vẫn còn bao vấn vương

Trường nay vẫn đỏ màu hoa phượng
Nhưng ánh mắt xưa đã cuối trời
Làm sao anh nói lời thương nữa
Khi mình hai đứa chẳng chung đôi

Anh nhớ thương hoài áo trắng em
Đường về quen bước gió qua thềm
Em lùa nắng hạ vào trong tóc
Anh thấy muôn vàn xao xuyến thêm

Giờ mộng còn đây người đã xa
Mùa trăng chết lịm bóng giang hà
Bao nhiêu kỷ niệm gom ngày cũ
  nhớ mà thương dạ xót xa

Em có nhớ về thuở bên nhau?
Hay quên khi áo đã nhạt màu
Khung trời quan ngoại mờ sương khói
Thì trách làm gì nhân ảnh phai

Rồi
  hôm trở lại thăm trường cũ
Mới biết tình xưa cũng biệt mù
Buồn anh níu lại lòng đơn lẽ
Mà ngắm mây trời bay cuối thu

Ngày mai ngày nữa lại qua mau
Biết có bao giờ ta gặp nhau
Em ơi tình cũ trường xưa đó
Anh khắc trong tim chẳng nhạt màu


Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

BUỒN



THƠ NHÃ MY









Mây bay qua núi âm thầm
Lòng như lá cỏ ướt đằm giọt sương
Nao nao tiếng gió đêm buồn
Trên ao bèo giạt tình suông vẫn chờ?
Nước trôi sao mãi lững lờ
Sông chia nhánh chảy tình hờ...  dặm xa
Mưa trời nặng giọt buồn sa
Chiều tan tác xuống bóng tà đìu hiu



Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

XA

THƠ NHÃ MY



MÙA THU ĐI




XA

Gió qua xao xác rừng chiều
Đêm trong thề hẹn muôn điều nhớ nhung
Tưởng như vàng đá tương phùng
Bèo trôi hoa dạt sóng chùng chiêm bao
Mắt môi phủ ngọn ba đào
Còn trong nhân thế lao đao phận người
Mây trôi biền biệt phương trời
Biết ai tri kỷ gửi lời tâm giao
Biển khơi lớp lớp sóng trào
Chút tình huyển mộng
Xa
 Chào biệt nhau…


Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

CHIA

THƠ NHÃ MY







CHIA

Em về chia nửa dòng sông
Bờ lau lách cũ mênh mông gợi buồn
Mù sương áo nhuộm tà dương
Môi hồng chợt tắt cuối đường xót xa

Em chia phận mỏng chiều tà
Phôi phai sợi tóc ngày qua ngậm ngùi
Bao giờ góp nhặt nụ cười
Chia nhau thân phận một đời đắng cay ?

Em chia giấc mộng tình dài
Nghiêng lòng riêng những u hoài tháng năm
Thôi rồi phương cũ xa xăm
Tiếc thương từ thuở âm thầm tiễn đưa

Nhớ gì
Một cuộc tình xưa
Chia nhau kỷ niệm
Cũng vừa
Mất nhau....

NHÃ MY


BAÌ ĐỒNG CẢM


CHIA


Sương phủ hoàng hôn lạnh tủi sầu

Chia đời qua mấy tuổi chờ nhau

Trăm năm mộng vỡ tình thơ chết

Lời hẹn chia lìa mấy nỗi đau



Còn lại những gì ta xẻ chia

Hồn đau ai khóc chuyện cơ cầu

Trong màu lam khói buồn ly biệt

Bóng lẻ chập chờn cuối bải dâu



Chia nửa tinh cầu ta nhớ nhau

Mùa trăng ngày cũ đã phai màu

Em đi cỏ úa bờ lau lách

Để một tình anh một nỗi sầu



HUY THANH
TẶNG NMSL


Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

ĐỌC THƠ GIANG ĐÀ - NHÃ MY


BÀI VIẾT CỦA SƯƠNG LAM NHÃ MY

ĐỌC THƠ GIANG ĐÀ
  
            Giang Đà tên thật là Lương Bút là một tác giả làm nhiều thơ đường luật trên blog .Anh cũng là một bạn thơ đã góp mặt trong tập thơ Khung Kỷ Niệm với một số bài thơ gồm thơ tự do và thơ đường ,trong đó có bài thập thủ liên hoàn Hạ Sầu Hoa Chiếc (bài xướng Giang Đà ,bài họa Cô Phụ Thán của Nhã My) và những bài thơ họa với tác giả khác.
Được tin anh sắp ra mắt tập thơ riêng NM xin chúc mừng và viết vội đôi hàng gọi là chia xẻ cảm tưởng khi đọc thơ của anh.
Bài viết chỉ trong khuôn khổ bạn bè là một phần là cảm nhận của NM đối với thơ của người bạn hơn là một bài phê bình thật sự nên không tránh khỏi  chủ quan và sơ sót mong người đọc vui vẻ bỏ qua.
            Thơ trước tiên là nguồn cảm xúc rung động cá nhân ,thơ cũng là hội tụ của tinh hoa chữ nghĩa , mượn chữ nghĩa để nói lên điều trăn trở thao thức từ nội tâm của con người. Do đó một bài thơ hay phải hội đủ điều kiện từ (ngôn từ) và ý (tâm ý) nhưng lại không quá tùy thuộc vào nguyên tắc cứng ngắc ước lệ cổ điển của chữ nghĩa  và phải biết cách'' giải phóng'' tâm linh,   cảm xúc ,thì ý từ mới thật sự tuôn ra như những giòng suối tự nhiên,tứ thơ mới dạt dào không giới hạn.Đồng cảm từ những dòng thơ tinh tế gói trọn cảm xúc mà phóng tầm ra khoảng không gian bao la cao rộng là như vậy .Đường luật là một thể thơ cổ điển và khó làm ,nó đòi hỏi người sáng tác phải theo đúng niêm luật khó khăn nên một phần cảm xúc và hồn thơ bị gò bó. Có thể nói các tác giả chuyên trị thơ đường cũng khá nhiều nhưng tìm được những bài thơ toàn bích thì hơi hiếm. Tôi không dám khẳng định Giang Đà là một tg làm thơ đường hay toàn diện nhưng cảm nhận được cái hay thật sự trong thơ anh .Đó là cái chất thơ được viết ra chính từ sự chọn lọc ngôn từ và nguồn thi hứng của tg ,từ nguồn cảm xúc trong góc khuất của tâm hồn đã được thăng hoa qua công phu rèn luyện và tìm kiếm sáng tạo của tg.
Hãy đọc thử và phân tích một bài thơ đường hay như sau:
Vườn thu lơi lả ánh hồng rơi
Dáng liễu nghiêng chao bóng nguyệt ngời

Hai câu phá ,thừa(đề) tg mở đầu bài thơ bằng một hình ảnh cổ điển Dáng liễu và bóng nguyệt
Rồi tiếp theo cặp thực ý thơ và từ ngữ chuyển hướng một cách bay bướm và lý thú:
Ru mộng canh tàn hòa gió núi
Đan thương đêm hẹn quyện mây trời

(Ru mộng/đan thương,hòa gió núi/quyện mây trời đối rất chỉnh cả âm ,từ và ý)
Ta đọc tiếp cặp luận khi tg đã khéo léo chuyển tình cảm vào để sắc thái bài thơ thêm quyến rũ:
Mong liền cành cánh ,không giây lãng
Ước kết tóc tơ,chẳng khắc vơi
(cách nhịp 4/3 và đối chuẩn)

Và đặc biệt ở câu thúc(kết) không gian lại được mở ra với hình ảnh vô cùng ấn tượng :
Sỏi đá chuyển mình run gối lẽ
Mênh mang con sóng gọi bờ ơi.!
(Vườn Thu)






Thật là một bài thơ đường từ ngữ mượt mà và cảm xúc dạt dào tuyệt đẹp, lại được người viết tuân thủ luật thơ với 2 cặp thực luận đối niêm tương đối chuẩn.
Ta hãy đọc tiếp một bài thất ngôn bát cú khác cũng phảng phất nét đường thi với cách dùng chữ điêu luyện của tg:
Ai đo được chiều dài chờ đợi
Để ta đong khoảng vắng thềm đời
Nhớ mông lung theo về ngập lối
Nắng nghiêng chiều từng trận sầu rơi


Ai đếm được chiều sâu thương nhớ
Để riêng ta lần mối duyên hời
Bến bờ thương bãi mù vô tận
Có trăng đan cỏ nhớ người ơi.!
(Hai Chiều)






Bài thơ hai khổ nhưng đã liên kết cả ý từ và diễn đạt hình tượng ,nội tâm rất tuyệt.
GĐ đã khéo léo vận dụng từ ngữ để làm mới hình thức mà vẫn tải được những cảm xúc đẹp vào thơ đường .TG không theo đường lối cổ điển  dùng điển cố sẵn có, cũng không ngọa xưng hay ít khi dùng khẩu khí như nhiều tác giả khác. Đó cũng là một nét đặc biệt của riêng anh.
Chẳng hạn như những câu thực sau đây:
Sợ cung đàn cũ buồn lay phím
Nên ''mộng chiều xuân'' ngại chạm dây
(Một kiếp say)

Hay:
Cho  “dậu mồng tơi” mơn mởn sống
Để  ''trăng Vỹ dạ '' lửng lơ cười

  (Ngày Thu, họa thơ La Thụy ,dậu mồng tơi=thơ Nguyễn Bính,Trăng Vỹ Dạ=thơ Hàn Mặc Tử chú thích của SLNM).
Ta bắt gặp rất nhiều rất nhiều  những bài đường luật đối niêm thật chuẩn tứ thơ mới và thanh thóat nhưng cũng sâu sắc như vậy, thí dụ như :
Ngồi nhặt dấu hoa xây tháp nhớ
Đi tìm hương phấn dệt đường mơ
Nỗi thương gom góp đong ngày tháng
Mây trắng chờ ai cũng lững lờ
(Hạ Chớm)
Một chòm mây bạc bay lơi lã
Đôi hạt gió mùa ghẹo lá rung
(Hạ Về)
Sông trăng vớt cạn vơi đầy nhớ
Uống với một người mộng tối qua…
(Nỗi nhớ nhà)
Chớ thẹn, lời hoa trinh trắng mãi
Ngân nga, diệu lý giải cung sầu
(Điêu Lý)
Tình xây gác mộng theo chân sóng
Nghĩa dệt lầu thơ trãi góc trời
(Hạ sầu hoa chiếc)
Ru ru sợi liễu vò tơ tóc
Cợt cợt hồn mai tủi mộng vàng
Nhật ký riêng chung ai đối bóng
Cầu thương mấy bận gọi trăng sang
(Gọi Trăng)
Muốn níu mây đan về chốn thực
Toan gom sao lạc khỏi vùng mơ
(Khách thơ)
Ngoài cửa trăng cài khơi giá lạnh
Bên thềm lá rụng quyện rêu phong
Sương say khép ngủ trên bờ tóc
Mùa tiếp nhau đi nhạt nét hồng
(Nhạt Nét Hồng)
Khói tết ùn về quanh xóm xưa
Nhớ người sỏi đá khóc chiều mưa
Hoa xuân ờ ỡm lay trong gió
Để cả trời xuân thương nhớ thừa
(Nét Xuân Tình ,thơ bảy chữ)

           Với thế mạnh là thơ đường luật TG GĐ đã làm đa số là thơ đường trong đó là rất nhiều bài liên hoàn dài ,làm được một bài thơ đường đúng niêm luật đã là khó nhưng thơ của Tg luôn tuôn chảy như suối nguồn thật đáng ngưỡng mộ .Những bài thơ tả cảnh mượt mà trau chuốt , ngôn từ cách tân ,ý tưởng thâm diệu mà không lệch qua khuôn khổ niêm luật khắc khe, hay một số bài suy tư về thế sự về nhân sinh , từ vui tới buồn, từ âm ba réo rắc tới u ẩn hoài cổ, thơ đường của GĐ đề tài rất đa dạng và phong phú .Ngoài ra Tg còn làm nhiều bài theo  thể thơ mới rất đúng vần luật ,cách gieo vần ,cách nhịp ,cách câu chính xác mà những người làm thơ nghiệp dư ít khi chú ý.
    Đường luật là thể thơ khép và tĩnh,  khó bộc lộ tình cảm sôi nỗi và lảng mạn ,nhưng qua thơ GiangĐà tình cảm chừng mực và tha thiết cũng bộc tả phần nào tâm tư và phong cách của người nghệ sĩ tuy thâm trầm nhưng cũng bay bổng và không kém phần sắc sảo mà hiện nay trên diễn đàn văn thơ khó tìm được nhiều bài  như vậy .

Nhã My – Sương Lam



Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

LỤC BÁT NHÃ MY


 







THỞ DÀI
Đêm tàn ướt giọt mưa sa
Ngẩn ngơ gối mộng ta bà quẩn quanh
Chiêm bao tình cũng mong manh
Buồn theo tiếng gió năm canh thở dài

BÓNG
Nghiêng vai cho bóng ngã chiều
Nghe từ xiêu vẹo buồn hiu hắt ngày
Hoàng hôn tím ngắt trời mây
Bâng khuâng bèo nước lưu đày phận ta

SÁCH
Sách nằm hờ hửng trên tay
Lật trang nhân thế tháng ngày mộng du
Gối tranh cát bãi sa mù
Trắng mây một cõi phù du đi về



KHÓI
Non xa mờ nhạt khói xa
Rừng thông xanh lặng khói nhòa chiều thu
Vẫy tay chào biệt sương mù
Nắng ơi có nhớ giọt từ mong manh

NHÃ MY


****Nhã My thành thật  xin lỗi tất cả các anh chị và bạn bè đã viết còm cho entry này vì bị trục trặc kỹ thuật nên G đã dấu các còm( viết sau còm của A Đ) và khóa phần nhận xét, cá nhân NM cũng không thể vào trả lời cho tất cả mọi người (trừ còm của anh TT vì lúc đó MN đang online nên trả lời sớm)Cảm ơn tất cả mọi người đã tới thăm và chia xẻ.

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

CHỮ TÂM



PHIẾM LUẬN



CHỮ TÂM

Bài đã đăng trong blog 360plus 21-8- 2011


***Lời phi lộ

Tôi viết entry này có chút riêng tư là để tặng cho một người bạn trẻ ,rất trẻ ,người đã thường xuyên mang đến cho SL's blog nhiều hình ảnh và tình cảm vô cùng tốt đẹp Đó là Sóng Đại Dương.Trong một lần trước lúc đang vui SL có tặng cho Sóng hai câu ''Tri âm tri kỷ luôn cần thiết .Tận cõi lòng giữ một chữ tâm''.Thật ra đây chỉ là câu nói lúc đang vui và cũng hơi '' chơi chữ '' một chút bởi vì chữ Tâm (Hán Việt ) cũng có nghĩa là ''cõi lòng'' . Cũng giống như câu ''Da trắng vỗ bì bạch'' mà trong giai thoại văn chương tương truyền là nữ sĩ họ Đoàn đã làm cho Trạng Quỳnh (?)… tịt ngòi vì da trắng tiếng HV là bì bạch! Thật ra đối lại cũng không khó ,kẻ hậu sinh  cũng có người đối  là'' Trời xanh màu thiên thanh ''(thiên thanh có nghĩa là trời xanh ) hay'' Rừng thâm mưa lâm râm'' (Lâm là rừng) Hôm nay lúc rỗi rảnh SL tôi xin được phép luận bàn thêm về chữ Tâm , chỉ bàn tổng quát theo ngôn ngữ  VN thôi không dám đi sâu vào nghĩa của chữ Tâm theo tôn giáo và triết học.SL tôi chỉ là mụ nhà quê (dốt nát) viết là để mua vui, chắc cũng còn nhiều thiếu sót nên cũng xin quí vị đọc theo kiểu mua vui .Xin thông cảm và thành thật cảm ơn






        Tâm nghĩa đen là trái tim. Trái tim theo khoa học và y học là cơ quan ''chủ xị'' của bộ tuần hoàn hoạt động để đưa máu đi nuôi cơ thể. Trái tim rất là quan trọng đối với con người không ai mà không có trái tim ,bịnh tim cũng là bịnh vô cùng “kinh khủng’’ đã giết chết rất nhiều người và khi tim "đình công'' không thèm đập nữa thì (đương nhiên) chủ nhân sẽ được bình yên đi về bên kia thế giới! Còn nhớ câu chuyện Tàu kể về hoàng thúc Tỷ Can bị Trụ Vương nghe lời (hồ tinh) người đẹp Đắc Kỷ xúi mổ ngực lấy tim cho ''nàng'' trị bịnh ho gà Hoàng thúc ôm ngực đi về theo lời của ông đạo sĩ nói rằng trên đường về nếu gặp được ba người đầu tiên hỏi người không tim có sống hay không mà (tùy theo) câu trả lời nếu nói sống thì ,sống còn nói chết là chết! Tỷ Can gặp một người bán cải bèn hỏi như vậy và (với sự hiểu biết và thiệt thà ) người bán cải trả lời không có trái tim làm sao sống được! Vậy là ông hoàng thúc xui xẻo và tội nghiệp kia bèn …lăn đùng ra chết ! Tương truyền vì uất ức mà biến thành cọng rau muống mà ngưới Tàu gọi là ''cải vô tâm''(wu xin cai) vì cọng rau muống trống rỗng phía trong! Kể lại chuyện xưa để chứng minh rằng tuy ngày xưa trình độ khoa học và y học chưa phát triển nhưng ai cũng biết rõ ràng là không có trái tim thì con người sẽ chết!
        Trái tim (nghĩa bóng) trong văn chương VN tượng trưng cho tình cảm (cõi lòng), tình yêu .Ta đã bắt gặp nhiều …trái tim trong tựa nhũng bài ca như ''trái tim ngục tù'',  ''trái tim mùa đông'',  ''trái tim lầm lỡ '',  ''gõ cửa trái tim'' … Hay trong thơ của Tố Hữu: ''Tôi kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu .Trái tim lầm chỗ để trên đầu.Nõ thần vô ý trao cho giặc .Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu !''  Mô-đen (thời trang) ''trái tim '' còn xuất hiện ở những hình xăm chẳng hạn như hai trái tim quấn quít là đang(được)yêu ,trái tim…bị thương thì vẽ hình trái tim có mũi tên đâm qua! Lại còn dùng trong trang sức mặt dây chuyền ,nhẫn ,cà rá, đồng hồ… Trái tim tuy nhỏ mà cũng ...lắm trò! Lúc đang yêu thì trái tim chấp cánh , trái tim hò hẹn, trái tim rạo rực,  chung nhịp trái tim...Nói về nỗi đau trong tình yêu thì dùng tim lỗi hẹn, tim đau nhói,tim buồn da diết,tim dãy dụa,tim chết… và còn được người đời vẽ theo nhiều hình tượng ,màu sắc nữa chẳng hạn như tim bé nh,  tim vĩ đại ,tim khờ khạo,tim sáng suốt, tim hồng, tim đen  ...Mà thật vậy trái tim con người trong lồng ngực '''' cũng thay đổi nhịp đập tùy theo cảm xúc tình cảm của con người khi giận ,khi thương ,khi sợ sệt ,khi vui mừng chẳng hạn lúc đập nhanh, khi thì chậm …(chuyện này phải nhờ các bác sĩ tim mạch giải thích chứ SL tôi không hiểu tại sao)
       Chữ tâm là từ Hán Việt (danh từ) theo định nghĩa là lòng (cõi lòng) .Đây là một từ trừu tượng không giống như trái tim (có thật ) vật chất khoa học .Cõi lòng (hoàn toàn) thuộc về tình cảm .(tâm linh).Ta có các từ ghép chung với tâm như thương tâm(lòng thương xót ,đau lòng) tâm bất an (trong lòng không yên) tâm tình phiền muộn (lòng dạ buồn rầu) đồng tâm hiệp lực (chung sức chung lòng) khẩu phật tâm xà (miệng nói tốt lòng dạ ác độc) …Tâm có nghĩa là suy tư, mưu tính như vô tâm ,quan tâm., tận tâm , tín tâm ,chính tâm, chuyên tâm,hùng tâm, chú tâm,bình tâm,công tâm.. .Tâm nghĩa đơn giản và dễ hiểu nhứt là tính tình ,tâm tính ,tâm tình của con người như nhân tâm ,nội tâm, thâm tâm ,tâm cảm ,tâm cảnh,tâm phúc ,tâm đạo, tâm đắc ,kiên tâm ,huyết tâm,nhiệt tâm…Tính tình ,lòng d (của con người) là chuyện khó xác định cho nên có câu ''Họa hổ họa bì nan họa cốt.Tri nhân tri diện bất tri tâm.'' Cũng giống như người VN nói'' Dò sông dò biển dễ dò .Mấy ai lấy thước mà đo lòng người!''( Thật ra đó chỉ là …chuyện ngày xưa thôi bây giờ với khoa tâm lý học thực nghiệm cùng với các khoa học khác như phân tâm trị liệu ,tâm trắc học ,tội phạm học,thái độ học …thôi miên hay máy dò nói thật người ta đo được …tuốt luốt hết !) Một số từ thường hay dùng là lương tâm (lương tâm chức nghiệp ,lương tâm cắn rứt ) , tâm sự (chuyện bí mật gì đó mà cho dù là bạn đời, người nhà cũng khó nói mà chỉ nói (riêng) với …bạn thân nhưng…coi chừng thân tới đâu thì cũng có ngày …bật mí!) .Hiểu theo nghĩa đơn giản thế này thì chữ Tâm chẳng có gì …bí hiểm hết nó …nằm ngay trong mỗi con người chúng ta (ai cũng có cõi lòng),không cần phải tìm kiếm làm gì. Tâm theo thuyết duy tâm của nhà Phật muôn sự đều do Tâm tạo ra.Có hai thứ Tâm:vọng tâm là cái tâm nghĩ ngợi lang man sằng bậy.Chơn(Chân )Tâm cái tâm nguyên lai sang láng linh thông đầy đủ mầu nhiệm (có sẵn) không cần phải suy nghĩ mới biết cũng như cái gương trong suốt vật gì qua là nó soi tỏ ngay.Nó khác hẳn với cái tâm phải suy tư mới biết ,phải học hỏi mới hay.Nếu con người ta biết rõ (ngộ ra) cái Tâm này (mầu nhiệm )mà dẹp bỏ hết (cái tâm )sự nghĩ ngợi lan man sằng bậy đi thì sẽ đắc Đạo.Vài chữ tâm trong tôn giáo như chơn (chân)tâm,chí tâm,chánh (chính ) tâm,bồ đề tâm,Phật tâm...
         Lời cuối cùng Tâm là một từ ngữ đẹp dùng để...đặt tên cho cả nam lẫn nữ đều được và có ý nghĩa: Thanh Tâm (lòng trong sạch -là tên của mẹ SL) Thành Tâm (lòng thành) Minh Tâm (Lòng sáng suốt rõ ràng sáng sủa ) Hữu Tâm (có tấm lòng ) Hảo Tâm (lòng tốt).,Phương Tâm (hương lòng) Song Tâm(đồng lòng) Duy Tâm (chỉ tấm lòng ,suy nghĩ là chính còn là một chủ thuyết đối lập với duy vật  có nghĩa lấy vật chất làm đầu )...

SƯƠNG LAM

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

LƯU BÚT MÙA HẠ - Phan Phụng Thạch



LƯU BÚT MÙA HẠ

Nguồn :   http://phudoanlagi.blogspot.com/2012/04/luu-but-mua-ha.html






Cố giáo sư Trường Trung Học Nguyễn Hoàng  - Quảng Trị


Thầy PHAN PHỤNG THẠCH
(1942  - 12 / 02 / 1973 )

Quê quán : Đạo Đầu - Triệu  Trung - Triệu Phong - Quảng Trị


**************************


    Nơi khung trời Xứ Quảng tập thơ của thầy vừa ra mắt với thầy cô, bằng hữu và học sinh Trường Trung Học Nguyễn Hoàng tại khu nhà vòm trại 5 Non Nước  và Hòa Khánh Đà Nẵng. Với những ý thơ như trút hết nỗi lòng và lời nhắn nhủ cuối cùng của thầy. Cũng tại nơi đây Thầy vĩnh viễn ra đi không một lời từ biệt. Lời thơ vẫn còn lắng đọng trong tâm khảm bằng hữu và học trò xưa qua tập thơ màu hồng, xanh và tím Thầy đã tặng ngày xưa đó 










LƯU BÚT MÙA HẠ

Khi nắng hạ trở về trong mắt biếc
Các em rồi trăm đứa sẽ trăm phương
Ta đứng đó giữa muôn ngàn cách biệt
Mắt rưng buồn và hồn cũng mù sương.

Trang lưu bút gói cho trong kỷ niệm
Gom chút tình ngày tháng đã trôi qua
Rồi mai mốt nơi chân trời gốc biển
Làm hành trang cho những cuộc chia xa

Từng buổi học sân trường loang nắng đổ
Các em ngồi trong ý nghĩ chia ly
Trời ngày mai nắng vàng hay bão tố?
Khi đàn chim sắp rồi tổ bay đi.

Rồi một mai khi mùa thu trở lại
Các em còn về với tuổi thơ hồng?
Hay cuộc chiến đưa các em đi mãi?
Và trường đời sẽ lắm núi nhiều sông!




NẮNG HẠ TÌNH PHAI

Lòng ta đó như sân trường nắng hạ
Có các em chân nhỏ bước tung tăng
Nếu ngày mai thầy trò người mỗi ngã
Ta chia lòng theo muôn hướng xa xăm.

Ta đâu ngỡ thời gian trôi mau quá
Nên ngỡ ngàng khi nghe tiếng ve ca
Hởi các em! Buổi học chiều êm ả
Có bâng khuâng tưởng nhớ một quê nhà ?

Ôi ta muốn cúi hôn từng mái tóc
Gởi tấm lòng cho lớp tuổi thơ ngây
Mai ta đi đường xuôi hay lối ngược
Vẫn nhớ hoài hình ảnh buổi hôm nay.

Thôi từ giã - một lời cho tất cả
Chín mươi ngày xa cách chẳng là bao
Chỉ e tình sẽ tàn trong nắng hạ
Và khi về sẽ đứng giữa mòn hao.




TRONG NẮNG HẠ BUỒN

Ta về đứng giữa trường xưa
Các em yêu dấu cũng vừa ra đi
Còn trong nắng hạ những gì
Hỡi các em - loài chim đi đầu mùa

Ta về hồn bỗng già nua
Tìm trên sân cũ tuổi thơ ngọc ngà
Các em giờ đã phương xa
Mơ hồ trong nắng những tà áo bay




NĂM THÁNG MÙ SƯƠNG



Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Mang vào đời thêm nhiều nổi cô đơn
Thầy đứng đó từ đầu thu - cuối hạ
Mỏi mắt nhìn sách vở cũ tang thương.

Rồi những mùa thu - mùa thu lá rụng
Thầy bâng khuâng trong từng buổi tựu trường
Một ngày kia quê hương ngừng tiếng súng
Còn em nào trở lại tự muôn phương?

Hãy tất cả sẽ cùng nhau nằm xuống
Sẽ cùng nhau thành tiếng núi lời sông
Thầy đứng đó nghe tâm hồn biển động
Những buồn thương như sóng cả mênh mông

Thầy đứng đó giữa cuộc - đời- góc - cạnh
Nhớ ngày xưa hoa - bướm - lạ- thiên đường
Thương các em chưa đầy lông đầy cánh
Bay vào đời trong năm- tháng mù sương




THÁNG HẠ


Khi trở lại với nổi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không ?

Các em còn thương về ngôi trường cũ?
Vườn thiên đàng của tuổi nhỏ vàng son
Thầy đứng đó như một loài cổ thụ
Chút bóng hiền che nắng lũ cây con

Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường
Các em về với nắng vàng trên tóc
Với ve sầu cất tiếng hát bi thương.

Từ hôm đó bay đi muôn vạn ngã
Trời quê hương có mỏi cánh ngàn chim?
Lòng các em có xanh màu lá mạ?
Và lời thầy còn vang dội trong tim?

Những âm vang của giờ chơi giờ học
Đã chìm theo cùng tiếng trống tan trường
Nhưng tin yêu thầy gieo giờ đã mọc
Hay cũng tàn theo khói lửa quê hương ?

Khi trở lại với nổi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không?




SÂN TRƯỜNG NẮNG HẠ


Bây giờ mùa thu qua chưa
Hay vẫn con nắng hạ ?
Bây giờ các em đã về hay còn mãi đi xa ?
Sao ta vẫn buồn như lá ?
Xin thời gian xin thời gian đi qua.

Ôi ở đâu mùa thu sao bây giờ nắng hạ ?
Sao bây giờ hoa phượng đỏ còn rơi ?
Và sao hồn mênh mông mênh mông biển cả ?
Những vui buồn ngày tháng cũ đang trôi.

Ta trở về giữa sân trường vắng lặng
Hồn bơ vơ và chân lạc trong đời
Mới hôm nào các em đùa trong nắng
Sao bây giờ tất cả quá xa xôi !

Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim
Những thiên thần, những thiên thần tuổi nhỏ
Là các em, là các em, các em, các em.



CON ĐƯỜNG ÁO LỤA

Ta trở lại con đường xưa áo lụa
Hàng cây cao đứng đợi các em về
Các em không về cây buồn lá úa
Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê.

Từ bờ bên ni nhìn qua Thành nội
Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
Làm sao quên những ngày qua bóng tối
Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u.

Những chuyến đò ngang qua về Thừa phủ
còn chở tình bên nớ tới bên tê?
Ta mỗi bước càng thêm dài nổi nhớ
Những chiều mưa sớm nắng các em về.

Ta trở lại giữa sân trường Đồng Khánh
Lòng hoang vu như cỏ dại quanh tường
Ơi ! những nấm mồ hương tàn vắng lạnh
Có lời gì muốn nhắn với quê hương ?


* Bài thơ này đã được nhạc sĩ Cao Hữu Điền phổ nhạc. Mời  click chuột vào đường link phía dưới để nghe bài hát :




GIÃ TỪ THÁNG HẠ


Hôm nay mây trắng trôi nhiều quá
Trời đã vào thu tự bữa nào!
Em có nghe lòng muôn ý hạ
Trên đường đi áo trắng xôn xao.

Hãy vẫy tay chào ngày tháng hạ
Trở về trong nắng ấm sân trường
Vì hoa phượng đã tàn theo lá
Trơ lại cành khô đứng nhớ thương.


Thôi nhé xin em đừng tiếc nhớ
Âm vang tiếng hát của loài ve
Những hoa bướm ép trong lòng vở
Và cả buồn vui những tháng hè.

Ngày mai trở lại ngôi trường cũ
Với nắng vàng rơi trên tóc mây
Trên lối đi hàng dương liễu rủ
Ôi thiên đường của tuổi thơ ngây.




SAU CƠN BÃO HẠ

 
Như một đàn chim sau cơn bão hạ
Các em trở về giữa nắng thu xưa
Sân trường cũ áo dài ai trắng quá !
Cỏ cũng mềm lòng theo bước chân đưa.

Ta ngủ quên từ lâu trên xác lá
Cũng trở mình lay động mái chèo khua
Tháng ngày trôi như giòng sông nước hạ
Ta soi mình, ôi những nét già nua !

Nhưng bỗng thấy qua từng khuôn mặt mới
Bóng hình ta của một thuở mười lăm
Của một thuở lòng ta xuân phơi phới
Chân nô đùa trên lối cỏ tung tăng.

Rồi bên nhau các em tìm lẽ sống
Vun xới tin yêu trên đất của lòng
Cây sẽ xanh và đâm chồi hy vọng
Các em cùng ta làm lớn quê hương.




LỜI GIÃ TỪ CUỐI NĂM



Hình như nắng của một mùa xuân cũ
Lay hồn ta thức dậy giữa tàn đông
Sân trường đó mầm cây đang hé nụ
Sao đời ta mãi mãi vẫn hư không ?

Các em vui như một bầy chim sẻ
Trong nắng vàng đang ríu rít đùa bay
Ta bỗng thấy một thoáng buồn rất nhẹ
Thoảng qua hồn như chút gió heo may.

Ta không ngỡ ta đã già quá đổi
Lòng dửng dưng khi thấy nắng xuân về
Các em gửi lời cầu chúc năm mới
Hay chia buồn ta ngày tháng lê thê ?

Các em còn trái tim hồng tuổi nhỏ
Tấm lòng xanh thơm ngát lúa ban mai
Chiều cuối năm ta đứng nhìn trong gió
Các em về như những giọt sương phai

Ở đâu mùa xuân các em sẽ đến ?
Ta còn đây đời sống vẫn mùa đông
Lòng các em có chút gì lưu luyến ?
Sao hồn ta sương khói bỗng mênh mông.




BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU

(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện
để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng.)

Phan Phụng Thạch



Buổi tối tiêu sầu - chai rượu đắng
Tri âm này hãy uống cho say
Lỡ mai có chết - không ân hận
Vì đã ngồi chung một chiếu này

Thằng bạn chưa già nhưng tóc bạc
Bụng đầy Kinh Lễ với Kinh Thư
Chuyện đời hư ảo xin mày gác
Không lẽ mày là Ngũ Tử Tư?

Hay mày muốn làm một Nhan Hồi
Thôi ! Hãy vì nhau uống mềm môi
Đã biết đời người cơn gió thoảng
Thì mau, kẻo rượu sẽ bay hơi.

Bên ta có cả người Lê Lợi
Hình như chưa biết một lần say
Đêm nay cũng thấy lòng như mới
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây







Còn nữa, thằng kia sao mầy khóc?
Nhớ em hay buồn nghĩa thầy trò?
Nếu đã chọn lầm nghề dạy học
Hãy xem tình ấy cũng như tro.

Xem ta hơn nửa đời lưu lạc
Bắt chước Tú Xương với Tản Đà
Ta cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ ta nói ra?

Còn nốt chút này xin cạn hết
Say mèm sẽ ngủ suốt đêm nay
Uống đi! nếu lỡ mai ta chết
Thì cứ coi là chiếc lá bay 


 PHAN PHỤNG THẠCH




NHỚ THẦY XƯA
KHI NGHE BẠN CŨ TÂM TÌNH

 (Tưởng nhớ thầy tôi – Cố GS.THI SĨ  PHAN PHỤNG THẠCH)

    Quí tặng Lan Lan  & đồng môn Nguyễn Hoàng của tôi

Đã có bao giờ ta quen thân chựa nhỉ!
Câu hỏi nhâp vào tôi khị nghe bạn tâm tình
Thầy cũ trường xưa ban bè biền biêt..
Ta nằm nghe ta lạc bầy kêu sương.!...
Nhắc chi em những tháng ngày lưu lạc
Thầy trò ôm đàn ngồi hát dưới mưa
Trường sơ tán hàng phượng hồng ở lại
Ta lấy mái vòm tiền chế thay trăng
 Chiều phi đạo em tan trường áo  ngắn
Áo dài xưa em đâu  kịp mang theo!
 Em ngồi học trên chiêc thùng đạn Mỹ
Nghe thầy cô giảng bài trong tiếng máy bay qua!
 Nhắc lại chi em buổi nghe thầy đọc thơ
 Thầy mới  khóc trong thơ
 đứa học trò đã rơi nước mắt
 Thầy “ cạn chén
rồi cười vang” (*)

Học trò chưa hiêu hết
Để hôm nay lòng  “đắng” ký ức buồn
 Để chiều nay một mình nơi đất khách
Anh khóc thương thầy,
Thương  “chiếc lá bay”
 Thôi em ạ!  “ Đời người  Cơn gió thoảng”
  Hãy như thầy xưa cứ “   thầy lòng như mới”
“ Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây”
Em biết thầy  “ cũng có người yêu  bội  bạc
Mà có bao giờ thầy… nói ra đâu!..”
 Như chụa một lần thày “ chọn lầm nghề dạy hoc
Em  biết  khi uống dòng lệ nóng  buồn
 Trong  những đôi mắt  của bạn bè em…
Đã có bao giờ ta quen thân chưa nhí!
  Mà lờì tâm tình em ta như đã quen lung
 Và bạn nữa, “còn nốt chút nầy xin cạn hết “
« lỡ mai ta chết  
coi là chiếc lá bay !..


                                  LÊ THIÊN MINH KHOA
                                     Vũng Tàu - 05.4. 2012. 
Chiều buồn đọc lại thơ thầy : «  Bài thơ làm khi uống rượu » 
( Cố Thi Sĩ Phan Phụng Thạch)





Thơ   : Phan Phụng Thạch

Nhạc : Cao Hữu Điền


       
      Ta trở  lại con đường xưa áo lụa
        Hàng cây cao đứng đợi các em về
     Các em chưa về cây già bóng xế
      Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê

                   Những chuyến đò ngang qua về Thừa Phủ
Còn chở tình bên nớ tới bên ni
        Ta mỗi bước càng thêm dài nỗi nhớ
             Những chiều mưa sớm nắng các em về

  Từ bờ bên ni nhìn qua Thành Nội
              Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
            Làm sao quên những ngày qua bóng tối
       Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u

    Ta trở lại giữa sân trường ngày cũ
        Lòng hoang vu nhớ cỏ dại ven đường
   Ôi những con đường cây già lá úa
      Có điều chi muốn nói với quê hương


Mùa Hạ 2006 ,


Những ngày mùa Hạ, trời khi nóng khi thì âm u, những sáng mai ngồi uống cà phê bên bờ dòng sông tuổi thơ,những buổi chiều được người ta chở về phía biển tắm nươc khóang nóng Mỹ An, xong về ngồi nhìn biển xanh như người tình , nhai đậu phụng luộc , không biết sao lòng bỗng nhớ  ! mà không rõ là nhớ gì!
Tối qua ngồi trên sân thượng nhà Phước Nhã cùng với Ái Anh, nhậu xúp măng cua và bê thui chấm mắm nêm, cũng lại nhớ, lần này thì biet nhớ cái gì ! Chẳng qua là từ trên cao nhìn xuống, thấy thành quách lâu đài trong bóng tịch dương mới nhớ đến Nhà Thơ Phan Phụng Thạch, và nhớ đến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Nhớ là một hiện tượng cho biết Mùa Thu đã qua rồi đó Em , phải không nhạc sĩ hoangngocduc !
 Năm 1972, vào mùa Thu, từ SàiGòn tôi có về Đà nẵng, thăm mái trường xưa, thăm các bạn đồng nghiệp của trường Nguyễn Hòang cũ. Gặp Phan Phụng Thạch ở một căn nhà về phía biển Thanh Bình. Thạch tặng một tập thơ có đánh dấu 4 bài, bảo tôi phổ thành bài hát. Vào lại Sài Gòn, tôi phổ bài Ta trở lại con đường xưa áo lụa.
Cuối năm đó về Đà Nẵng gặp Phan Văn Cẩn mới hay Phan Phụng Thạch đã qua đời ! Thầy Phan văn Cẩn mới tổ chức họp mặt giáo sư và học sinh Nguyễn Hoàng để nghe Thầy Điền hát, chủ yếu là hát bài Ta trở lại...để tưởng niệm Phan Phụng Thạch ! Thầy Phan văn Cẩn ơi ! hôm nay bên kia bờ sinh tử, thầy nhớ mở ADSL, trang bị âm thanh tốt để mời Phan Phụng Thạch nghe bài hát "Ta trở lại con đường xưa áo lụa" . Bên này bờ sinh tử , tôi không biết anh Phan văn Hồng, em của Phan Phụng Thạch bây giờ đi đâu, về đâu? Ôi những người con trai, con gái của Một Thời Tao Lọan.
Xin mời các bạn nghe "Ta trở lại con đường xưa áo lụa" để cùng Phan Phụng Thạch, Phan văn Cẩn ...tưởng nhớ một thời đã qua !!!!! qua tiếng hát Trần Quang Lộc.
Thân ái,
caohuudien,