Van Nguyen
14:21 (5 giờ trước)
NHƯ HẠT NGỌC TRONG VEO
01.- Dại khôn rồi cũng… chết lăn queo,
Danh lợi vàng son, nghĩ chán phèo !
Kẻ khó lỡ thời, thêm gặp khổ,
Người sang hết vận, phải lo nghèo.
Sóng trần thăm thẳm, nhiều tay lội,
Đường đạo thênh thênh, ít kẻ theo.
Thêm mối dục tình, là bể hận,
Mấy ai thoát được, nỗi sầu đeo !
02.- Sầu đeo, sầu kéo lệ trào theo,
Nào khóc chia ly, khóc đói nghèo !
Khóc cảnh đắng cay, lời thắm thiết,
Khóc đời ấm lạnh, nghĩa sơn keo.
Thương thân phiêu bạt vùi sương tuyết,
Thương kiếp trầm luân sánh bọt bèo.
Thức trắng nhiều đêm nơi đất khách,
Tâm tình than với mảnh trăng treo !
03.- Trăng treo lờ lững giữa lưng đèo,
Chắc cũng cười vui với gió reo.
Cười bởi trần duyên đâu dễ vướng,
Vui vì nhân thế chẳng buồn đeo.
Một tuồng vinh nhục đà ra khỏi,
Hai nẻo thăng trầm chớ để gieo.
Thương kẻ trần ai chưa hiểu thấu,
Minh tâm kiến tánh quyết lòng theo !
04.- Quyết lòng theo đạo hạnh tì kheo,
Xem bả phù hoa thể bọt bèo !
Thế tục mập mờ mây xám lượn,
Đào nguyên rạng rỡ hạc vàng reo.
Mất còn đâu có – mà đem buộc,
Thua được là không – lọ phải đeo ?
Sắc sắc, không không, lời pháp bảo,
Ấy kìa hạt giống phải cần gieo !
05.- Phải cần gieo hạt giống trong veo,
Là đạo từ bi quyết phải theo.
Dù có nhọc lòng nên vững bước,
Cũng đừng nản chí phải lơi chèo.
Luân hồi muốn dứt, sầu lo cởi,
Nghiệp quả còn mang, khổ hận đeo.
Dẫu bậc đế vương, cùng sĩ thứ,
Không tu… sao thoát kiếp dâu bèo ?!
06.- Dâu bèo một kiếp, gió qua vèo,
Chiếc lá vàng khô phải rụng theo !
Tranh bá đồ vương, gieo hận oán,
Tham quyền cố vị, thắt sầu đeo.
Tiếc trang tài tuấn đời luân lạc,
Thương khách hùng anh phận đói nghèo.
Bể khổ trầm kha… là thế thế,
Con thuyền bào ảnh chẳng bờ neo !
07. - Chẳng bờ neo, cũng chẳng bờ neo,
Dồn dập từng cơn sóng bủa vèo !
Chìm nổi lênh đênh, tình vắng ngắt,
Mất còn lơ láo, cảnh đìu hiu.
Cung đàn Tư Mã, chùng tay phím,
Chén rượu Đình Hoa, đẫm mái chèo.
Phấn sáp Đài Chương, lầu gác ngọc,
Điêu tàn như thể hạt sương gieo !
08.- Hạt sương gieo tợ chỉ mành treo,
Một thoáng rồi tan, mộng nát theo !
Tài hạng Trương Nghi còn sợ khổ,
Giỏi tay Hàn Tín vẫn lo nghèo.
Đâu bằng an lạc thung thăng bước,
Há để trầm tư nhũng nhẵng đeo.
Cội phúc… do lòng tôn đạo pháp,
Tâm thành như hạt ngọc trong veo !
09.- Trong veo hạt ngọc, phải cần gieo,
Mãi mãi giồi trau, cố gắng theo !
Dù lúc mưa chan, không hối tiếc,
Hoặc khi nắng gội, chớ eo xèo.
Phải tu nghiệp đức đừng rơi lại,
Tránh để tình si cứ bám theo.
Luôn nhớ chữ tâm nào phải Phật,
Quên Tâm quên Phật mới trong veo !
10.- Trong veo… là chỗ chẳng gì đeo,
Hạt bụi trần ai mất chỗ theo !
Lưu luyến, luyến lưu, cười nghiệp dứt,
Ngộ mê, mê ngộ, lựa đường gieo.
Nhớ chi cố sự, say hồ rượu,
Quên cả tiền duyên, quẳng mái chèo.
Cuộc thế vần xoay, trời định sẵn,
Dại khôn rồi cũng chết lăn queo !
Nhật Hồng NGUYỄN THANH VÂN
( LIÊU XUYÊN )
Họa Vận:
RỒI CŨNG LĂN QUEO
01.
Cứ tưởng đời lành, lại héo queo
Vàng son danh lợi, cứ phì phèo
Tranh dành rắc rối càng thêm khổ
Thao túng bon chen cũng vẫn nghèo
Giữa chốn trường đua thì cứ chạy
Đang mùa đấu giá hãy cuồng theo
Ái ân say đắm, nguồn bi hận
Dục vọng, tình sầu nó lại đeo !
02.
Đeo rồi lôi kéo giọt châu theo
Khóc bởi chia xa, cảnh ngặt nghèo
Nước mắt chua cay, lòng uất hận
Tâm hồn chán ngắt, dạ vương keo
Thương người phiêu bạt trong gió cát
Nhớ kẻ bôn ba chốn phận bèo
Thao thức đêm về nơi quán trọ
Ngồi buồn say dưới ánh đèn treo!
03.
Đèn treo thấp thoáng cuối chân đèo
Dưới lũng đồi luồng gió rít reo
Cực khổ trần đời đâu muốn vướng
Cơ bần nhân thế chẳng thèm đeo
Cây cành giống tốt thì nên cặm
Mầm hạt gốc lành cứ phải gieo
Kể chuyện thi ân cho kẻ khó
Kiên tâm trì chí dễ gì theo…!
04.
Dễ gì theo bước chẳng cà kheo
Vất vả hơn vượt cái vũng bèo
Rừng thẳm chim mừng lên tiếng hót
Trùng phùng trẻ thích cất lời reo
Gia tài của quí mà không giữ
Hạnh phúc ngọc ngà lại chẳng đeo
Không sắc, sắc không kinh Phật dạy
Tay cầm hạt giống tốt, ta gieo !
05.
Giống tốt gieo lành phải vút veo
Tham thiền nhập định đáng noi theo
Đường xa hướng thượng đưa chân bước
Sóng nhẹ khoan thai hất mái chèo
Uất hận cuộc đời nên cởi bỏ
U trầm nghiệp chướng khỏi vương đeo
Công khanh tứ mã cùng vua chúa
Chẳng chịu tu …muôn kiếp bọt bèo!
06.
Muôn kiếp bèo trôi thoáng cái vèo
Như là chiếc lá úa rơi theo
Trăm năm khổ lụy mang hờn oán
Một kiếp oan tình vướng nghiệp đeo
Thương kẻ sông hồ đời vất vả
Tội người phiêu bạt số hèn nghèo
Con thuyền trôi giạt miền vô định
Kiếm mãi bến bờ một điểm neo!
07.
Một điểm neo chẳng có để neo
Đang cơn sóng dữ gió lùa vèo
Thuyền trôi mệt mỏi trong hoang vắng
Thủy thủ hao mòn cảnh quạnh hiu
Lỗi nhịp cung đàn buông trật phím
Xa đường hải đạo lái sai chèo
Ai đang nghĩ tới đời vương giả
Đêm đến tàn canh gió nhẹ reo..!
08.
Gió nhẹ reo vờn ánh nguyệt treo
Tiếng kêu sầu lắng mộng tan theo
Tài danh thiên hạ nào lo khổ
Hèn mọn nhân gian lại sợ nghèo
Nhìn thẳng chân đi mau tiến bước
Ngó chừng tay quậy rán đừng đeo
Đường về Tây Vực không xa lắm
Ở đấy có bờ suối sáng veo!
09.
Tiếng suối vút vèo có gió reo
Nơi này mỏi mệt hãy ngừng theo
Khi mưa rớt xuống thân tầm tã
Đợi nắng vươn lên áo nóng xèo
Tầm đạo nơi này ôi lý tưởng
Chu trình đúng chỗ thật cheo leo
Làm sao nhớ lại thân tiền kiếp
Thuở ấy linh hồn ắt sáng veo!
10.
Sáng veo có nghĩa khó mà đeo
Giấc mộng trần ai dễ bám theo?
Bể khổ, tân mê sao thoát được
Phải tìm hạt giống tốt mà gieo
Còn ham chén ruợu, ưa trà ấm
Vốn thích thuyền hoa, khoái chống chèo
Kiếp sống nhân gian đà sắp đặt
Người khôn kẻ dại cũng nằm queo!
Paris, 05 Oct.2020
TRỊNH CƠ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét