KỶ NIỆM VỀ MỘT CON ĐƯỜNG
Tôi thường ngược xuôi trên QL1 (ngày xưa gọi là QL4) từ Sài Gòn-Mỹ Tho để qua Bến Tre và ngược lại suốt thời thơ ấu cho tới bây giờ. Ngày xưa không có đường cao tốc Sài gòn-Trung Lương nên các loại xe cộ đều ngược xuôi chung một đường quốc lộ. Nhưng hình ảnh xa mờ trong ký ức mà tôi vẫn nhớ như in là chiếc xe lửa dài ngoằng kéo những toa đen xỉn còn gọi là Ô tô Ray, tức xe chạy trên đường Rầy mà đầu tàu kéo bốc khói đen nghi ngút, tiếng máy chạy xình xịch xình xịch bởi động cơ hơi nước.
Nhớ ngày xưa đi học, nghỉ hè về quê tôi thích đi xe lửa rồi lại ngược xe lửa trở lên Sài Gòn để tựu trường. Xe lửa ngày xưa sơn màu đen, cũ sì như trong phim chạy xình xịch như đếm nhịp và chậm hơn xe đò. Nhưng tôi thích đi xe lửa để được... đếm những cây cột điện chạy lùi lại phía sau xe. Đếm một chập rồi quên và cho tới khi xe lửa không còn, đường ray bị xóa trong lau lách thời gian tôi vẫn không nhớ nổi Sài Gòn-Mỹ Tho có bao nhiêu cây cột điện.
Bây giờ mỗi lần phóng xe máy trên tuyến đường này tôi ước được nhìn thấy chiếc xe lửa với những toa nối dài, đen sì chạy song hành băng qua những cánh đồng ngút ngàn và hàng cột điện kéo dài như bất tận. Nhưng làm sao được, mọi thứ đã đổi thay theo tốc độ phát triển QL4 vắng vẻ ngày xưa bây giờ nhà cửa san sát, cầu Tân An, cầu Bến Lức xây hiện đại, chạy hai lằn xe xuôi ngược chứ không phải dừng lại để chờ qua cầu khi thấy tấm bảng hiệu màu trắng của người lính gác cầu xoay về bên này.
Đi xe lửa thì không dừng, nhưng đi xe đò thì phải dừng lại khá lâu và đứa trẻ con như tôi tha hồ nghe những người ăn xin hát rong ca vọng cổ hay ca tân nhạc, nhìn những bà bán hột vịt lộn vùi trứng trong thúng trấu nóng hâm hấp xề tới bên cửa chào mời. Những hình ảnh đầy ắp kỷ niệm ấy sao cứ sống mãi trong tôi như một cuốn phim quay chậm. Có ai còn nhớ những hình ảnh kỷ niệm ấy giống như tôi?
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét