CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2023

THƠ TÔI NGUYÊN QUÁN VIỆT NAM - THƠ PHAN NI TẤN

 



THƠ TÔI NGUYÊN QUÁN VIỆT NAM

Thơ tôi mất nước tan nhà
Tự do đời đổi trắng ra thành tù
Mẹ già ngồi cuối tháng tư
Ngó ra lộ máu thấy hư không về
Thấy thơ "cải tạo" ê chề
Hồn con tản mạn trong đề lao sâu
Tìm hoài trong lớp đất nâu
Mòn con mắt chẳng biết đâu quê nhà
Cuối năm tù tội được tha
Gánh thơ ra ngục xót xa vô ngần
Thơ tôi từ đó bâng khuâng
Ngân nga giọng kể xa gần núi sông
Thơ tôi chảy biếc một dòng
Về con phố cũ chạnh lòng nhớ thương
Người thương sớm biệt phố phường
Theo người áo mới tha hương lâu rồi
Tình tang cái điệu bồi hồi
Nỉ non cái giọng ơi hời buồn thiu
Tiếng sầu lợp mái cô liêu
Tiếng tôi thổn thức tiêu điều tiếng thơ
Ghé vai gánh cái bơ phờ
Vụng tay đánh rớt mấy tờ vô ưu
Tôi sôi giọt máu oán cừu
Theo dòng lận đận luân lưu tháng ngày
Phong trần từ độ trắng tay
Cái thân chìm xuống cái gầy nổi lên
Thơ tôi chạm đáy ưu phiền
Từ khi trôi nổi tới miền phù sinh
Thâm trầm như những câu kinh
Theo thơ tôi cũng lênh đênh chợ đời
Thương bàn không ghế im hơi
Ôm thơ sống chết tôi ngồi co ro
Phận thơ một buổi qua đò
Theo người vượt biển quanh co mấy dòng
Dòng khơi thành nhánh trăm con
Chia nhau xuống biển lên non nghìn trùng
Ra khơi một chiếc bão bùng
Nhấp nhô bào ảnh giữa trùng vây kia
Đưa nhau đến chốn chia lìa
Hồn tôi ngợp nước giữa khuya sóng dồi
Tỉnh ra thơ ở xứ người
Ăn cơm gạo lức bùi ngùi nhớ quê
Nhiều năm đi biệt không về
Đoạn trường tôi đó ủ ê máu đào
Thương quê lòng những dạt dào
Mực trong cây bút lại trào máu ra
Tay người thả những phong ba
Tay tôi nhỏ bé sao qua dãi dầu
Trốn đâu cho khỏi cơn sầu
Cảnh đời còn lại gì đâu mà ngờ
Biệt ly là nghĩa nên thơ
Trăm con như mộng mịt mờ chia phôi
Chia tôi đất lạ tôi ngồi
Nguồn thơ trong ngực lúc vơi lúc đầy
Bao năm lưu lạc chốn này
Thơ tôi như bạn lúc mầy lúc tao
Ngồi đây đi bạn xanh xao
Sầu quê mấy thuở mà sao thẫn thờ
Ru thơ khẽ hát lời thơ
Nghe trong nghĩa chữ đôi bờ nỉ non
Nghe từ phố núi chon von
Câu ru mẹ hát mỏi mòn sớm trưa
Mắt nào thăm thẳm trong xưa
Ngó ra u uất nắng mưa chẳng màng
Thương ai biền biệt non ngàn
Thơ tôi hát núi âm tràn về xưa
Thơ tôi lả ngọn cây dừa
Lả xuống dòng biếc ban trưa lặng lờ
Hồn thơ có lúc nên thơ
Là nghe lả xuống đôi tờ nhạn bay
Đường chim đôi ngã chia bầy
Vàng thu rụng cái hao gầy trước sân
Chiều nay tôi đó bâng khuâng
Dịu dàng thơ cũng phân vân cúi đầu
Tay ai đành đoạn chia sầu
Thơ tôi chập choạng cái câu hát buồn
Thôi còn gì nữa cố hương
Còn trong hồn sót mấy chương ưu phiền
Còn tôi viễn xứ đời chiều
Thơ tôi trôi giạt tới miền xa xăm
Thơ tôi nguyên quán Việt Nam.

PHAN NI TẤN


Không có nhận xét nào: