CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2021

XƯỚNG HOẠ TRẦM VÂN - THY LỆ TRANG

 



Ngẩn ngơ trước mùa hoa phượng tím Đà Lạt đẹp đến mê hồn



TIẾC NUỐI

(Họa bài NHỚ THƯƠNG của anh TRẦM VÂN)


Xạt xào lá rụng trong mưa
Ngở như có bước chân vừa ghé qua
Cô đơn giữa tuổi xế tà
Mười năm người cũ còn xa...xa vời...
Tìm đâu tiếng nói ,nụ cười
Vành môi dẩu nhớ vành môi nồng nàn
Cũng đành , sách đã lật sang...
Vầng trăng cỗ tích lụn tàn ,héo hon
Mất rồi dáng nhỏ ,eo thon
Dòng đời gian dối giết mòn tình chân
Xót xa ,cay đắng vô ngần
Làm sao tìm được những lần kề vai
Đêm dài nối tiếp đêm dài...
Đời như chiếc bóng dần phai cuối đường
Cuộc tình như thể hạt sương
Tan trong nắng sớm ,để buồn riêng em
Phải chăng người đã gọi tên ?
Để thương mười ngón tay mềm đan tay
Lối xưa mây vẫn vờn bay.....
Ngàn năm em vẫn tiếc ngày bên nhau


THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS


NHỚ THƯƠNG

Hình như trong nắng có mưa
Giọt dài kỷ niệm như vừa rớt qua
Bình minh thấp thoáng bóng tà
Sương rơi lạnh lẽo tình xa vời vời
Hình như lệ rớt trong cười
Vành môi chợt nhớ vành môi nồng nàn
Trong xuân có bóng đông sang
Đóa hoa rực nở chớm tàn héo hon
Gió vòng xoay thắt eo thon
Con đường xưa hẹn chưa mòn dấu chân
Hàng cây lặng đứng tần ngần
Nhớ nhung đôi bóng bao lần khoác vai
Hình như tiếng gió thở dài
Mùa thu thay lá vàng phai bên đường
Ngẩn ngơ phố vắng chiều sương
Co ro thân lạnh nỗi buồn không em
Hình như có tiếng gọi tên
Dịu dàng bóng nhỏ tay mềm vẫy tay
Giật mình dòng lá thôi bay
Chiều trôi ngây ngất về ngày bên nhau

TRẦM VÂN


MÊNH MÔNG NỔI NHỚ
( Họa bài PHƯỢNG HỒNG NGHIÊNG TÍM của anh TRẦM VÂN )

" Với vành nón lá nghiêng che
Em đi để lại trưa Hè gió Đông
Anh nghe se sắt trong lòng
Người bên song, kẻ ngoài song u hoài
Tóc mềm phủ kín bờ vai
Ước ao đặt ngón tay dài vuốt ve
Bao năm biền biệt chưa về
Có còn nhớ những câu thề không em ???"
Giọt buồn rơi nhẹ vào tim
Bâng khuâng hồn thả hồn tìm chốn xưa
Bây giờ tháng bảy trời mưa
Đem đong tiếc nuối cho vừa lòng nhau
Tình xưa nào phải tình đầu
Nhưng chia phôi đã nhạt màu mắt em
Trời hiu hiu lạnh nghe thèm
Nửa vầng trăng rọi bên thềm ngu ngơ
Một phương ngóng,một phương chờ
Bên tối, bên sáng, đôi giờ cách xa
Dù rằng làm vợ người ta
Tình em vẫn gửi bên nhà người dưng
Đàn xưa lạc phím ,dây chùng
MÊNH MÔNG NỔI NHỚ sau lưng nắng hè

THY LỆ TRANG
MASSACHUSETS


PHƯỢNG HỒNG NGHIÊNG TÍM


Em về phượng tím nghiêng che
Có rơi nỗi nhớ bên hè phố đông ?
Có nghe cánh phượng tím lòng
Phương trời nắng rớt qua song u hoài
Nắng vàng quấn quít bờ vai
Tình tôi trên mái tóc dài vuốt ve
Cánh chim chừng lạc lối về
Mỏ vàng thương gắp câu thề trao em
Bên này mưa rớt quanh tim
Phượng hồng rung cánh nhớ tìm mùa xưa
Cái ngày hai đứa trú mưa
Mái hiên xuống thấp cho vừa gần nhau
Đôi hàng phượng đỏ hai đầu
Đỏ lòng nhau, đỏ rực màu môi em
Cầm tay hơi ấm khát thèm
Thời gian đứng lại bên thềm ngẩn ngơ
Hẹn hò cuống quít đón chờ
Hai màu hoa phượng bây giờ chia xa
Bây giờ em của người ta
Phượng hồng tôi nở bên nhà người dưng
Phượng rơi chùng tím mây chùng
Áo ai bay khuất sau lưng mùa hè

TRẦM VÂN


TÌNH THƠ
Họa bài TRONG KÝ ỨC XANH của anh TRẦM VÂN

Nhớ chăng ...một khoảng trời xanh
Có đàn chim nhỏ chuyền cành với nhau
Con bé nhất cạnh giàn bầu
Mắt tròn ngơ ngác, nghiêng đầu, so vai
Như em ngày mới trâm cài
Đong đưa đôi bím tóc dài...ngồi bên
Anh cùng con cún trước thềm Mưa rơi nhè nhẹ...ngoài hiên vắng người
Nhớ chăng anh đã cầu trời
Xin mưa cho lá, hoa rơi chặn đường
Giữ em lại với mùi hương
Đêm về nằm ngủ trên giường còn mơ
Thời gian thay đồi không ngờ
Tình thơ như chiếc lá thờ thẩn bay 
Xa xôi...xao xuyến những ngày 
Vụng về...tay nắm bàn tay...nhớ hoài
Bây giờ má nhạt, môi phai
Tóc thôi thắt bím, rẽ hai ngôi chờ 
Bây giờ em vẫn làm thơ
Vẫn xôn xao ...vẫn tiếc bờ vai êm !

THY LỆ TRANG


TRONG KÝ ỨC XANH

Em về trong ký ức xanh
Nghiêng đôi chim hót chuyền cành gọi nhau
Tình tôi thả tiếng đàn bầu
Nốt trầm, nốt bổng gối đầu che vai
Tóc em thơm nắng hoa cài 
Đường ngôi chẻ lệch ngắn dài đôi bên
Tình yêu tôi chẳng lệch thêm
Làm cây dù nhỏ mái hiện che người
Em về tim tím màn trời
Phải chăng nỗi nhớ đánh rơi bên đường
Buổi chiều cúi nhặt mùi hương
Kết thành chăn ấm trải giường đêm mơ
Em về mưa đổ bất ngờ
Phải lòng cơn gió thẩn thờ mưa bay
Trú mưa có nhớ những ngày
Lạy trời mưa mãi bàn tay cầm hoài?
Em về lệch giọt nắng phai
Nhớ đừng lệch sóng chia hai bến chờ
Bàn tay đưa chiếc võng thơ
Chiêm bao tôi lắc quanh bờ môi em.

TRẦM VÂN

Không có nhận xét nào: