CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2021

CHÙM THƠ LỤC BÁT - PHAN NI TẤN

 




GHÉ KRONGPHA
Quanh co xuống dốc đèo dài
Đoàn quân xa đậu dọc hai bên đường
Trời chạng vạng đã mù sương
Đèn lên quán thấp ngồi thương nhớ nhà
Chim chiều khắc khoải xa xa
Lòng buồn như ứa máu ra đầm đầm
Tính ra, ừ - đã nhiều năm
Phong trần ta vẫn biệt tăm chốn nào.

VỀ BUÔN MÊ THUỘC

Lên đèo Dục Mỹ ban trưa
Ta về ở với gió mưa não nùng
Xe qua đồi núi chập chùng
Lên heo hút lạnh núi rừng Tây nguyên
Tưởng đi rũ sạch ưu phiền
Ngờ đâu bụi đỏ trên miền cuốn theo
Thôi thì về với cheo leo
Nghe chim ông lão kêu rêu cũng đành
Lên Tây nguyên trấn giữ thành
Thương con vượn hú trên cành chon von
Đón ta về với núi non
Bóng tà đỏ tợ như hòn máu rơi.

Ở KHÁNH DƯƠNG

Ngày đi hút lũng sương mù
Núi non thẳm giữa âm u bóng chiều
Quận buồn mang vẻ quạnh hiu
Khèn ma trong bản lạnh phiêu bạt về
Ngày tàn cuối nẻo sơn khê
Nghe hơi gió núi cũng ê ẩm người
Ở đây lạ đất lạ trời
Chỉ quen
dù lạ mặt
người-chiến-tranh.

Ở DAKMIL

Hớp một hóp nước trà thiu
Im nghe tịch lặng hiu hiu thổi về
Cái đời lính trận xa quê
Nhìn sương khói phủ thấy thê lương chiều
Hớp thêm hớp nước trà thiu
Nghe trong tịch lặng có điều bất an.

Ở KIẾN ĐỨC

Mưa rơi rả rích trên đồi
Bùn văng lên chỗ ta ngồi trú mưa
Tiền đồn ướt nắng ban trưa
Đã bươn bả nắng theo mưa về chiều
Ngồi sâu trong cảnh tiêu điều
Thấy chiều lả ngọn hắt hiu chờ tàn.

Ở QUI NHƠN

Qui nhơn
qui nhơn
qui nhơn
Tấc trời tấc đất nào hơn tấc lòng
Về ôm nắng đục mưa trong
Biển chờ núi đợi rộng vòng tay anh
Qui nhơn xanh lá dừa xanh
Ru hồn em ngủ dưới thành quách xưa
Tháp Chàm im bóng trong trưa
Mùi hoang phế tự ngàn mưa gió về
Vốc lên một nắm tràn trề
Nguồn Tây Sơn chảy lạnh tê tháng ngày
Nghe ra trăm ngọn cờ bay
Trăm tiếng thét trận trăm tay trống dồn
Trăm tôi ngồi kín hoàng hôn
Ngồi chật Bình Định ngồi ôn nỗi mình
Ngày xưa Quang Trung vào thành
Rừng gươm giáo dựng như cành lửa reo
Nay binh biến cuốn tôi theo
Qua đèo
xả súng
bắn
đèo Cù Mông.

QUA ĐÈO MỤ GIÀ

Xe lên tới đỉnh Mụ Già
Trên cao trời đất bao la vô cùng
Ngợp hồn ta giữa muôn trùng
Lũng sương mây đọng trắng vùng sơn lâm
Dưới sâu cây đứng ngàn năm
Chìm trên đèo thẳm âm âm bóng chiều
Theo xe ta xuống thôn nghèo
Hồn còn vắt vẻo giữa đèo hoang vu.

GHÉ SÔNG CẦU

Tới đây trời vừa nhá nhem
Chờ trăng lên rọi mấy em Sông Cầu
Phong sương phủi sạch mái đầu
Hồn tôi mau mắn nhuộm màu biển xanh
Đi từ khói lửa chiến tranh
Về ngang đây ghé thăm thành thị em
Thăm tay làm gối đầu êm
Thăm tơ tóc xõa rối mềm canh thâu
Người thăm người lạ mặt nhau
Nghiêng vai cỏng mấy miếng sầu nặng thêm
Đêm nằm trong vũng nhớ quên
Sáng mang theo cả một đêm Sông Cầu
Tháng ngày chấp chới qua mau
Lòng sao vẫn nhớ Sông Cầu
trăng, em.

PHAN NI TẤN

 

Không có nhận xét nào: