CÔ GÁI CỦA THÁNG MƯỜI HAI
Quán vắng, chỗ ngồi thoải mái, không gian thích hợp, nhạc trữ tình thoang thoảng như gió ngoài những tán cây xanh đưa vào, nước chảy róc rách trong hồ, những cái lu sành giả cổ trang trí và một người, một cô gái, một phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện, đủ yêu thương, đủ tin tưởng để trút cạn tâm sự ngổn ngang hoặc ẩn dụ tình cảm như bông hồng thì quả là hạnh phúc đang có thật chứ không phải hình như…là hạnh phúc gì nữa.
Em không phải là người cũ, năm xưa mà là cô gái tôi mới quen trong tháng mười hai, những ngày đi về phía cuối năm. Người phụ nữ có gương mặt, đôi mắt, mái tóc, nụ cười, hình dáng của một kỷ niệm chôn rất sâu, sâu tới những tầng địa chấn, những mạch nước ngầm đã làm tôi bừng dậy như người mộng du đi tìm hình bóng cũ.
Em rất dễ thương, rất ý nhị, càng nói chuyện nghiêm túc hay bất giác vui đùa, trêu chọc nhau, lúc giả vờ, lúc cố ý, khi hỏi “xoáy đáp xoay” tôi càng thấy em có đủ tâm hồn, bóng sắc làm thành chất liệu để tôi vẽ một tranh người phụ nữ tôi yêu thương, đủ nhạy cảm tuổi trưởng thành trong tâm hồn trong trẻo của trẻ con mà tôi yêu thương sâu đậm. Em đã làm tháng mười hai u buồn, những ngày cuối năm cô độc, lạnh lẽo của tôi trở nên ấm áp, hạnh phúc, và trong sáng long lanh.
Em ngồi với tôi suốt buổi trưa sang buổi chiều, cà phê thấm giọng, cơm văn phòng chống đói, nhưng cả tôi và em đều quên bẵng thời gian. Cho đến khi em giật mình, nhớ ra cái hẹn với công việc trong công ty, em đã ngập ngừng cho tôi biết em phải về bằng ánh mắt ngại ngùng, tiếc nuối vì không thể nào làm khác hơn. Rồi em quay bước, cũng hình dáng ấy, mái tóc ấy, bờ vai ấy, khoảng lưng ấy bước lên những bậc tam cáp đá xanh, qua khỏi hồ nước, nhòa vào màu nắng buổi chiều đang xuống.
Tôi ngồi lại với ly cà phê uống dở của mình. Chỗ trống trên chiếc ghế đối diện em bỏ lại. Mặt bàn có một bình hoa tủy tinh thấp, hình vuông, nhỏ, cắm vừa đủ mấy bông cẩm chướng Đà Lạt, loài hoa mà tôi yêu thích từ khi biết lang thang những ngày cuối năm trên những con dốc cao lên tới tận đỉnh sương mù và các tên hoa đủ sắc màu bừng nở của Đà Lạt trước Noel từ những ngày xa lắm rồi chưa có dịp quay lại.
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét