CÓ AI VỀ GIỮA MƯA KHUYA
Nửa đêm mưa trút xuống. Đầu tiên là âm thanh của gió lướt qua cửa sổ, tiếng lá vẫy mạnh va chạm cả vào bờ tường, rồi tiếng những giọt mưa gõ nhịp xuống sân thượng nhà bên cạnh. Cơn mưa rất lớn báo hiệu thời tiết giao mùa, cũng là cơn mưa giải nhiệt cho những ngày tháng nóng bức đang lùi lại phía sau trong thành phố thiếu dần những mảng xanh trên những con đường nắng đổ lửa. Khi đầu ngày mở lên qua cửa sổ tôi nhìn thấy một khoảng trời mù đục, mưa vẫn còn lất phất trong không gian, gõ nhịp thật buồn vào lòng sớm mai. Một đêm mưa kéo dài, từ lúc nửa đêm đến mờ sáng hôm sau khiến bầu trời ẩm ướt và buồn như hình ảnh của một cuộc chia tay.
Tôi thức dậy từ lúc nghe mưa đổ xuống, căn phòng vắng lạnh lờ mờ hắt vào ánh đèn cầu thang nhợt nhạt đủ để nhìn thấy những đồ vật quen thuộc và một người đàn ông cô độc suốt những năm tháng dài bỗng trở nên lạ lùng không còn nhận ra mình. Tôi có khác chi nhánh lá bồ đề sống bám trên bức tường ngôi nhà thấp thoáng ngoài cửa sổ bằng những cái rễ cố sức bám chặt vào những vụn cát trộn với xi măng chết để hút bụi đất, những vụn sương và nước mưa níu giữ khoảnh khắc của đời mình. Nhưng rồi sau cơn mưa đêm kéo dài tới sáng nay tôi bất chợt nhìn ra cửa sổ thấy nhánh bồ đề đeo bám trên bờ tường nhà bên cạnh không còn nữa. Người ta đã đốn bỏ nó từ lúc nào, ở chỗ nhánh cây bồ đề, chéo góc cửa sổ phòng tôi nhìn ra chỉ còn một khoảng trống trơ trọi.
Có những cơn mưa khuya rất âm thầm, lặng lẽ, chỉ nghe những giọt nước rơi xuống từ một khoảng không mịt mờ gõ nhịp thật buồn. Nhưng đêm qua, cơn mưa kèm với giông gió, cuồng nộ, bức bối. Những cơn gió len qua khoảng trống nào đó của ngôi nhà, có lẽ từ sân thượng, luồn vào cầu thang trống va đập vào cửa phòng thành những nhịp rung như tiếng gọi cửa. Đêm giữa khuya, mưa gió đầy trời, làm gì có ai đó sẽ trở về. Đó chỉ là ám ảnh của người đàn ông cô độc trong căn phòng vắng lạnh giữa mưa khuya khi nghĩ về một hình bóng đã mờ mịt qua những tháng năm, chỉ để chạnh lòng khi nghe hơi gió va đập vào cánh cửa phòng vào những đêm mưa.
Có ai về giữa mưa khuya
Nhịp cầu thang trống chia lìa đã lâu
Tay mình làm gối ngả đầu
Giả vờ nhắm mắt u sầu chờ ai…
Ở đời thường có những nghịch lý giống như sự thử thách sức chịu đựng của con người. Tôi thường bị ám ảnh bởi những cơn mưa giữa khuya về sáng. Cứ nghe mưa là thức giấc rồi không ngủ lại được. Thời gian này lại thường có mưa khuya, mưa dồn dập lúc giao mùa và người có tâm trạng lại dễ chùng lòng, xao động với sự trống vắng của chính tâm hồn mình chứ không nhất thiết phải do thời tiết. Và chính những lúc thao thức với mưa khuya tôi mới hiểu thế nào là giá trị của hạnh phúc, cho dù chỉ là một cái nắm tay để biết rằng mình không còn cô độc trong lúc giật mình thức giấc nằm nghe tiếng mưa khuya.
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét