CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2024

NIỆM KHÚC THU - THƠ NHẬT QUANG

 


NIỆM KHÚC THU


Se se mùa Đông tới
gió lạnh vương vai người
con đường xưa chiều lá đỗ
nắng còn hong màu tóc em xanh?

Ngày về ngang phố cũ
hiu hắt tiếng Thu buồn
mùa xa lắm còn chôn bao ước hẹn...
giờ đêm trăng vàng khóc lẻ loi

Mùa Thu heo hút
tóc em vướng ngang trời
để một người mãi ngồi ôm dĩ vãng
con phố gầy run rẩy chiều Đông

Bước đêm chùng giá lạnh
ngọn đèn đêm xô dạt bước chân
đã mịt mù lối xưa quên dấu
còn ta - Sài Gòn đếm nhip chông chênh.


Jos NHẬT QUANG

UỐNG NƯỚC NHỚ NGUỒN - THƠ NHẤT HÙNG

 






Thứ Tư, 27 tháng 11, 2024

NHỚ VỀ QUAN HỌ. - THƠ NHÃ MY, NHẠC PHAN NI TẤN






NHỚ VỀ QUAN HỌ
THƠ NHÃ MY
NHẠC PHAN NI TẤN
HOÀ ÂM TRẦN NHÀN
TRÌNH BÀY QUỲNH LIÊN
VIDEOCLIP HUỲNH TÂM HOÀI


NHỚ VỀ QUAN HỌ 

Trăng nghiêng đậu xuống mạn thuyền 

Bơi theo câu hát giao duyên trữ tình

Lẳng lơ ánh mắt đen huyền

Cái ô khép nép chúng mình che chung

Ai về quan họ hội Lim

Thiết tha câu hát đi tìm bóng xưa

Áo the quần lĩnh yếm đào

Nón quai thao chạm má hồng thêm xuân

Chùng chình nửa bước nửa dừng 

Bồng bềnh câu hát người ơi  đừng về 

Trăng mơ sóng toả sánh đôi ngọt lòng

Ơi câu quan họ thanh trong

Lửng lơ  gợi nhớ tơ lòng ngẩn ngơ

Hội Lim nhớ hẹn chờ mong

Đừng như duyên cạn não lòng trầu cau 


NHÃ MY



Thứ Ba, 26 tháng 11, 2024

MỖI NGÀY - THƠ KHÊ KINH KHA



  

 
MỖI NGÀY
(Riêng cho DP)
 
mỗi ngày anh tặng em nụ hồng thơm
những nụ hồng mọc trên mảnh vườn tình yêu đời anh
những nụ hồng chứa đầy tình anh nồng nàn
nở đầy hương tình giữa đời em
cho tình mình thêm mặn nồng
cho đời mình mãi mãi ngát hương yêu
nhé em yêu ơi
 
mỗi ngày anh tặng em những lời tình
những lời tình dịu nồng từ đáy tim anh
mà bao năm anh ấp ủ trong lòng
để xóa tan đi bao muộn phiền em cam chịu
xóa dịu đi bao gian nan em gánh mang
những lời tình ươm mầm yêu đương
cho tình mình từ nay và mãi mãi đến ngàn sau
mình chung lối và mình chung đời
hỡi em yêu ơi
 
mỗi ngày anh tặng em những nụ hôn
những nụ hôn nồng cháy của riêng anh
những nụ hôn dài hơn hơi thở
những nụ hôn chan chứa tình lứa đôi
những nụ hôn thoa dịu hồn em trong những tháng ngày mưa gió
những nụ hôn nồng ấm ru đời tình nhân
những nụ hôn chỉ dành riêng cho em thôi
em của anh ơi
 
mỗi ngày anh tặng em vòng tay ôm tình ái
những vòng ôm âu yếm anh trân qúy
cho ấm áp cuộc tình này
chỉ dành riêng cho em thôi
hôm nay và mãi mãi đến ngàn sau
nhé em yêu ơi
 
mỗi ngày anh tặng em những vun sới
những vun sới mặn nồng của tình ta
đã từ lâu anh cặm cụi chăm sóc
vun sới một đời bên nhau
một đời sẻ chia một đời gắn bó
một đời hạnh phúc trong tình thủy chung
dù mai đây trái đất này có vỡ tan thành vạn mảnh
anh vẫn mãi vun sới cho tình mình
cho tình mình vĩnh cửu thiên thu
em của anh ơi
 
mỗi ngày anh nguyện cầu ơn trên
cho tình mình như hoa lá mọc khắp đời ta
cho em mãi yên vui trong khung trời anh
cho anh mãi yên lành trong rừng tóc tình em
cho chúng mình mãi tựa nhau trên từng bước chân đời
vì đời này đâu có nghĩa gì
khi tình đôi ta không ghé bến trăm năm
 
mỗi ngày anh lặng yên nhận lãnh tình em
tình em trao như nắng ấm giữa trời bao la
tình em trao anh trân quý trong tim mình
tình em trao xóa dịu bao gian khó
tình em trao may vá lại đời anh
xin cảm ơn em
xin cảm ơn đời
một đời anh mãi có em
một đời em mãi bên anh
 
mỗi ngày anh thầm gọi tên em
em của anh – em của kha ơi
anh gọi mãi để thấy đời thật vui
anh gọi mãi để thấy tình thật say
để anh thấy mùa xuân trong từng ngày tháng
để anh thấy cuộc đời thật đáng sống
vì đời đã có em trong tình anh
vì đời mãi có chúng mình yêu nhau
em yêu … em yêu ơi
 
mỗi ngày anh xin tạ ơn đời
đời đã mang em đến trong đời anh
từ nay trên khắp đường đời
có tình đôi ta
như sóng biển
vỗ hoài ngàn năm
 
                   

 KHÊ KINH KHA 


ĐẾM SẦU THEO EM - thơ DIỄM HƯƠNG, nhạc PHAN NI TẤN







ĐẾM SẦU THEO EM
THƠ DIỄM HƯƠNG
NHẠC PHAN NI TẤN
HOÀ ÂM ĐỖ HẢI
TRÌNH BÀY HỒNG NHIÊN


Thứ Hai, 25 tháng 11, 2024

MÙA ĐÔNG CUỐI ĐÃ VỀ - TRẦN HỮU NGƯ

 



MÙA ĐÔNG CUỐI ĐÃ VỀ
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông… Mùa Đông là mùa cuối cùng trong bốn mùa.
Nhạc viết về mùa Đông ít hơn nhạc Xuân, Hạ, Thu. Và trong số những nhạc sĩ miền Nam không phải nhạc sĩ nào cũng viết được nhạc mùa Đông.
Trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi, tôi chỉ nhớ:
-Mùa đông binh sĩ (MĐBS-Phan Huỳnh Điểu)
-Đêm đông (ĐĐ-Nguyễn Văn Thương)
-Chiều đông (CĐ-Phạm Duy-Cung Trầm Tưởng)
-Sầu đông (SĐ-Khánh Băng)
-Ngụ ngôn mùa đông (NNM Đ-Trịnh Công Sơn)
-Sương lạnh chiều đông (SLCĐ-Mạnh Phát)
-Một chiều đông (MCĐ-Tuấn Khanh)
-Mùa đông của anh (MĐCAN-Trần Thiện Thanh)
-Nỗi nhớ mùa đông (NNMĐ-Phú Quang-Thảo Phương).
Và tôi biết còn có vài mươi bài viết về mùa đông của những nhạc sĩ đổi đời sau 1975, nhưng những bài hát về mùa đông này là “rét đậm, rét hại”, nên tôi không nhắc để nhớ trong bài viết ngắn này.
1-MÙA ĐÔNG BINH SĨ (MĐBS - Phan Huỳnh Điểu)
Trước khi vào nhạc mùa đông đã nêu trên, cá nhân tôi, tôi xin ghi lại như sau:
-MĐBS được hát vang trong thời kháng chiến. Sau 1954, miền Nam cũng hát bài hát này (họ qua mắt chính quyền bằng cách đó là những bài nhạc tiền chiến), nhưng sau 1954, miền Bắc cấm hát nhạc phẩm này (?):
“… Ca khúc MĐBS được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu viết từ mùa đông năm 1946. Những ca từ trong bài hát này đầy bi thương ai oán, êm đưa trong giai điệu Lento Gamme La Thứ-vốn là Gamme buồn-làm cho bài hát càng buồn thêm.
Hỏi:
-MĐBS buồn đến như vậy, làm sao bộ đội đánh Tây?
Phan Huỳnh Điểu:
-Các bà mẹ hậu phương bảo phải viết sự thật như thế, dùng nó để vận động đồng bào quyên góp ủy lạo chiến sĩ. Mà tôi đâu có cường điệu? (Ông thoáng buồn…)
Năm mươi năm đã đi qua, MĐBS cũng đã đi qua…, bây giờ nó nằm ở đâu, ai hát? Và từ năm 1975 đến nay MĐBS đã mất tích mặc dù bản nhạc được in trang trọng trong quyển sách THUYỀN VÀ BIỂN, nói về cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điều.
“… Miền sơn cước gập ghềnh gió ào ào
Muôn quân Nam ngoài mưa gió thét gào
Đường đi đầy cheo leo bên núi cao
vang tiếng hò giữa mưa đông
Trời rét toán quân binh không ngại ngùng cơn gió bão tê tái lòng…”
(Trích trong Tùy bút NHỮNG BÀI CA ĐI QUA TÔI TRONG CHIẾN TRANH-Trần Hữu Ngư).
2-ĐÊM ĐÔNG (ĐĐ - Nguyễn Văn Thương):
“… Có một số ca khúc viết về mùa đông, nhưng riêng ĐĐ, một bài hát đẹp về ca từ lẫn giai điệu, hay đến nỗi mà người ta quên hết những bài hát khác của ông, chỉ cần ĐĐ là đủ nhớ Nguyễn Văn Thương. Cũng cần nhắc lại rằng khi ĐĐ ra đời, khoảng thời gian 1943, mang giai điệu Tango, nhưng ca sĩ Bạch Yến khi hát đã đổi sang Slow Rock. (Thời ấy chỉ có Fox Trot, Valse, Tango, Boston, sau năm 1950 mới có Slow Rock và các nhịp điệu khác). Mãi cho đến năm 1982, NS Nguyễn Văn Thương mới gặp ca sĩ Bạch Yến tại Pháp, người ca sĩ đã làm hàng triệu trái tim ngây ngất vì ĐĐ.
Ca sĩ Bạch Yến đã xin lỗi tác giả ĐĐ, vì chưa được phép mà “dám chơi” ĐĐ bằng Slow Rock. Nhưng NS Nguyễn Văn Thương đã tha lỗi cho ca sĩ Bạch Yến, một thứ “lỗi” mà chính tác giả cảm thấy hài lòng!
Nhắc lại việc này, để thấy rằng bài hát hay không chỉ đẹp ở ca từ mà phải tốt cả về giai điệu:
“…Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống
Đâu đây buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cụm mây xám về ngang lưng trời…”
Nói về thời tiết thì không phải mùa đông nào cũng có nhiều gió. Nhưng riêng nhạc phẩm ĐĐ đã tràn ngập gió. Gió và gió được “thổi” vào những nốt nhạc “móc đôi”, và cũng chính gió đã làm ĐĐ bất hủ với thời gian:
“… Gió nghiêng chiều say
Gió lay ngàn cây
Gió nâng thuyền mây
Gió gieo sầu miên
Gió đau niềm riêng
Gió than triền miêm…”
(Trích trong Tùy bút NHỮNG BÀI CA ĐI QUA TÔI TRONG CHIẾN TRANH)
3-CHIỀU ĐÔNG (CĐ - Phạm Duy-Cung Trầm Tưởng):
Một bài hát rất ít người biết. Đây là ca khúc phổ thơ mà những “nhạc sĩ thích phổ thơ” phải kêu là “Sự phụ”:
“… Chiều đông tuyết lũng âm u
Bâng khuâng chiều tới tiếp thu trời buồn
Ngày đi tàu cũng đi luôn
Ga thôn trơ nỗi băng nguồn héo hon
Phường xa nhịp sắt bon bon
Tàu như dưới tỉnh núi non vọng ầm
Nhà ga dột mái lâm râm
Máu đi có nhớ hồi tâm chiều nào
Một mình tôi với tuyết non cao
Với cồn phố tịnh buốt vào thịt da…”
4-SẦU ĐÔNG (SĐ - Khánh Băng):
Một ca khúc gắn liền với Hùng Cường:
“… Chiều nay gió đông về
Dừng chân trên bến xưa
Đời trai gió sương
Về thăm cố hương tìm bao nhớ thương
Mà sao phố phường vắng
Tình sầu lạnh buốt đêm trường…”
5-NGỤ NGÔN MÙA ĐÔNG (NNMĐ - Trịnh Công Sơn):
Bài hát NNMĐ trong toàn tập ca khúc phản chiến, thân phận, tình yêu… do Khánh Ly ca, bài ca của những mùa đông chiến tranh:
“… Một ngày mùa đông
Một người Việt Nam
Ra bên giòng sông
Nhớ về cội nguồn
Nhớ về đoạn đường
Từ đó ra đi
Nhớ về biển rộng
Thuyền ghe lướt sóng
Nhớ về nghìn trùng
Nòi giống của chim
Một ngày muà đông
Trên con đường mòn
Một chiếc xe tang
Trái mìn nổ chậm
Người chết hai lần
Thịt da nát tan…”
6-SƯƠNG LẠNH CHIỀU ĐÔNG (SLCĐ - Mạnh Phát):
SLCĐ được Mạnh Phát viết từ năm 1950, nhưng mãi đến 10 năm sau 1960, nhạc phẩm này mới được phổ biến rộng rãi qua các đài Phát thanh:
“… Chiều xưa phai nắng dấu mòn đưa lối
Soi bóng chung đôi mà hóa chia phôi
Sương lạnh chiều đông vương tiếng thở
Của người nguyện đợi chờ
Nghẹn ngào giờ tiễn đưa
Chợt thấy lòng như rớt giữa hư vô
Đưa tiễn nhau đi ngại những đêm mưa…”
(Rất tiếc, bây giờ có nhiều ca sĩ hát không tới, sai Ton trong hai câu: “Của người nguyện đợi chờ/ Nghẹn ngào giờ tiễn đưa”, đã làm bài hát “sượng”!
7-MỘT CHIỀU ĐÔNG (MCĐ - Tuấn Khanh):
Việt Nam có tới hai nhạc sĩ Tuấn Khanh. Xin thế hệ nhạc sĩ sau đừng trùng tên với Phạm Duy, Văn Cao, Trịnh Công Sơn… nhé!
MCĐ của Tuấn Khanh (có tóc):
“… Dù mai anh đưa em về
nơi không mái tranh xa xôi lạnh lùng
Một đêm có ánh sao trời cao tim nao nao
Đường về xôn xao
Rồi mai đây ai đưa em về nơi ấm êm trăng soi đầy thềm
Nhìn nhau khẽ nói câu:
Thời gian trôi qua mau không phi lạt nhau…”
8-MÙA ĐÔNG CỦA ANH (MĐCA - Trần Thiện Thanh):
MĐCA được Trần Thiện Thanh viết năm 1971.
Trần Thiện Thanh có cái lợi thế của anh: Anh là ca sĩ, nên nhạc anh anh hát, cũng như Duy Khánh, hai người này vừa là nhạc sĩ vùa là ca sĩ, rất thành công ở hai lĩnh vực này.
“… Ngày nào anh yêu em
Anh đã quên trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào em yêu anh
Em hãy quên với trời hạnh phúc mới
Em ơi đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim anh như ngừng thở từ sau ân tình đó
Em nghe không
Mùa đông mùa đông…”
9-NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG (NNMĐ - Phú Quang-Thảo Phương):
MNMĐ, nhạc Phú Quang, thơ Phương Thảo, một thời làm rung động những trái tim yêu Hanoi:
“… Dường như ai đi ngang cửa
Gío mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi
Làm sao về được mùa đông
Giòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về…”
Chín bài hát về mùa đông, theo quan niệm dân gian con số 9 là số đẹp!
Tôi viết bài này:
-Dường như mùa đông đã về.


TRẦN HỮU NGƯ
(Xóm Gà Giadinh, 12.11.2024)

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2024

KHÁCH TRẦN - THƠ TRẦN NGỘ



 Có thể là hình ảnh về 1 người và trái tim


KHÁCH TRẦN

Ta chỉ là một khách trần
Ghé vào mắt ai mỗi buổi
Cái hồn không tên
Cái thân không tuổi
Lạ lùng như chưa từng trải
Dáng ngây ngô
Trông như thuở lên mười
Và thẹn thùng trên màu má tươi mươi
Rất thùy mị và hiền lành biết mấy...
Đời sáng trog như trăng rằm lộng lẫy
Mộng đơn sơ xin hãy cứ yêu đời
Người bên ta
Ta bên người
Giữa mênh mông
Nghìn trùng phây but
Nửa khi quên
Nửa lúc nhớ không chừng
Biết chuyện nhà bên vui
Thì xin gởi hoa chúc mừng
Nghe lòng mình bên khổ
Cùng chia sẻ nỗi buồn
Anh và em giữa thế giới đại đồng
Mình xích lại gần nhau cho nụ hồng tươi thắm !


TRẦN NGỘ
3.10.2024

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2024

HỮNG HỜ - NHẠC LÊ HỮU NGHĨA , LỜI THY LỆ TRANG







HỮNG HỜ
Nhạc được trích Từ nhạc phẩm Không lời INDIFFERENCE . 
Nguyên gốc INDIFFERENCE  là một bài nhạc Valse, nhịp rất nhanh.Ns LÊ HỮU NGHĨA trích và viết lại thành điệu Slow nhịp chậm
Lời THY LỆ TRANG 
Tiếng hát NGỌC QUY&KANA NGỌC THUÝ
Sản xuất SONAR PRODUCTION


Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

MIỀN LA THỨC - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

 


MIỀN LA THỨC


Có một con cò trắng
Giữa hồn đêm thủy tinh
Bên dòng sông tĩnh lặng
Ngẫm đôi bờ tử sinh.

Cô một vầng Nguyệt sáng
Đêm Huyền ảo khói sương
Lung lĩnh miền lá thức
Hương trời đất mười phương.


Westminster 21/11/2024
MẶC PHƯƠNG TỬ

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

NẮNG LÊN XÓM NGHÈO - NHẠC PHẠM THẾ MỸ.







NẮNG LÊN XÓM NGHÈO
Sáng tác: PHẠM THẾ MỸ
Trình bày: PHÚC DUY
 Đạo diễn: Hải Đăng
 Thu Âm: HTS Recordings 
 Mix & Master: Đông Nguyễn Studio 
 Vũ đoàn: Đại Dương
 Make up & Hair: Hiếu Lê
 Dựng phim | Graphic Design: Team Phúc Duy
 Sản xuất: PHÚC DUY ENTERTAINMENT
Copyright ©2024 Phúc Duy Entertainment. All rights reserved.


NGANG QUA TRƯỜNG CŨ - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

 




NGANG QUA TRƯỜNG CŨ

Hôm nay nghe nỗi niềm riêng
Khi ngang trường cũ chiều nghiêng nghiêng buồn
Bạn bè mỗi đứa một phương
Chia tay từ buổi mùa hương thu nào.
Đứa thì vui kiếp cần lao
Đứa lo công tác, đứa vào kinh doanh
Đứa thì lấm bụi đô thành
Bôn ba cuộc sống chạy quanh nẽo đời.
Cũng từ lớp học nầy thôi
Mà sao mỗi đứa phương trời khác nhau
Ai đi đâu, ai về đâu
Vẫn là xanh của một màu quê hương.
Chiều nay ngang qua sân trường
Mây về xóm nhỏ, nắng vương cuối trời
Thầy xưa, bạn cũ đâu rồi...
Chỉ âm thầm bước nhớ thời xưa xa.



Ngày Nhà Giáo - Nhớ Một Thời
MẶC PHƯƠNG TỬ.


Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024

HAI MƯƠI MƯỜI MỘT - THƠ PHẠM QUANG TRUNG

 


Cre. Dome


HAI MƯƠI MƯỜI MỘT*

ngồi đây rồi nhớ Sài Gòn
nhớ mưa mười một nhớ đường về xa
bấm tay đầy tuổi tôi là
cây khô nhánh mỏi chiều tà bóng ai

ngồi đây bóng rớt xuống ngày
bạn bè chúc tuổi mới hay đã già
tóc râu màu nắng phôi pha
ừ mai dầu có thiết tha cũng rồi

ngụm cafe đắng tê môi
lá rơi ký niệm đầy vơi thuở nào
gõ thìa âm hưởng ly tao
thủy tinh vành cốc biết đau giận hờn

nói khào dăm chuyện cố nhơn
mà nghe sao thế từng cơn não nề
kéo dài sợi nắng lê thê
buộc màu tóc bạc đường quê xa dần

ngồi đây phố thị thật gần
ngựa xe xuôi ngược bao lần nhìn theo
tàn thu lá úa bay vèo
đưa tay đón bắt trong veo hạt sầu

mai ra ở bến sân tàu
chờ xe một chuyến đi vào du ca
hai mươi mười một an hoà
thân du tử ngựa hồng qua sân đình

ngồi đâu lặng lẻ một mình
nhớ hoàng hôn tiếc bình minh trong đời
dăm dòng lục bát đơn côi
bài tưởng nhớ Sài Gòn tôi ngậm ngùi


PHẠM QUANG TRUNG

*ngày thầy giáo ở quê nhà
ngày tuổi tôi đến bên đời (my birthday)


Thứ Hai, 18 tháng 11, 2024

TUỔI THƠ NGÀY ẤY - TRUYỆN NGẮN CỦA KHA TIỆM LY

 




TUỔI THƠ NGÀY ẤY

Như đã hẹn, tôi ra sau hè thì thấy thằng Tửng ngồi đợi ở gốc cây sầu đâu bên đất ôn Bảy Nghĩa tự lúc nào. Thấy tôi, nó ngoắc lia lia, miệng gọi không ra tiếng nhưng tôi biết nó nói: “Lẹ đi, lẹ đi!”. Tôi nhìn quanh, không thấy ai, bèn vọt theo nó, đến bờ đìa thì thấy thằng Bé, thằng Xoài ngồi dưới lùm trâm bầu đợi tự bao giờ. Thằng Bé vốn khó chịu, nhăn nhó với tôi:
- Đợi mày thấy mẹ!
Tửng không bằng lòng:
- Tụi mày ở đây mát rượi còn la, tao ngồi đợi nó cả buổi ngoài nắng tao còn không nói kìa.
Trong đám những đứa tụi tôi, tôi khoái thằng Tửng nhất. Nó hay giúp đở bạn bè, không nệ công, và hay “binh” tôi. Trái hẳn với tôi, tôi muốn đi đâu phải xin phép cha mẹ hoặc anh chị, nhưng không lúc nào cũng được cho phép. Chẳng hạn những buổi trưa như thế này thì có nước trốn đi mà thôi! Còn thằng Tửng, tôi thấy thời gian của nó ở nhà chỉ có lúc ăn cơm và lúc ngủ thôi! Tối ngày nó long nhong ngoài đường, với vài đứa bạn mà nó rủ được, bằng không thì một mình, nó cũng tắm sông, mò cua, bắt cá, bắn chim….
Nó lại có nhiều tài vặt, gan dạ, xông xáo, cái gì khó khăn nó luôn làm đầu nên tụi tôi tự bầu nó làm “đầu đảng” lúc nào cũng không biết.
Nó bất hàm về phía thằng Xoài và thằng Bé:
- Tụi bây quơ củi đi!
“Củi” là mấy nhánh trâm bầu bị gãy vụn, khô queo từ lâu.
Trong lúc đó, nó lôi ra từ một hốc bí mật một mẻ nồi bể và gần chục cái trứng vịt. Nó kê bếp bằng ba cục đất sét đã nắn thành hình ông táo từ trước, mẻ nồi bể làm… nồi. Nó không sai tôi mà tự đu mình xuống đìa múc đầy một mẻ nước. Thế là món hột vịt luộc bắt đầu. Nhìn vào bếp nồi tự chế, tôi thích thú lắm. Những nhánh trâm bầu khô lâu ngày chỉ đợi có lửa là có dịp cháy phừng phừng , chẳng mấy chốc nước sôi sùng sục, xô đẩy các trứng vịt vào nhau kêu lục cục. Tôi hỏi câu vô duyên:
- Trứng vịt đâu mà bây có nhiều vậy?
Thằng Bé khó chịu nhìn tôi, nó nghĩ tôi nghi chúng nó ăn cắp. Thằng Tửng đáp:
- Thì vịt chạy đồng đẻ rày thì mình lượm. Bữa nào mày đi lượm với tao.
Một lát nó quay qua bảo thằng Bé và thằng Xoài:
- Được rồi đó! Tụi bây vớt ra để nguội đi! Coi chừng phỏng đó nghe!
Thằng Xoài làm thinh, còn thằng Bé vốn hay nạnh hẹ, bực bội:
- Sao mày không sai thằng An. Mày sai tụi tao hoài vậy?
Trong bọn bốn đứa mà cá tánh mỗi đứa đều mang một bản chất riêng. Thằng Tửng thì như đã nói, thằng Xoài thì cầu an, ít nói, thằng Bé thì nhỏ mọn ganh tị, còn tôi thì bởi con nhà “bán tiệm” nên có chút máu công tử, không làm gì ra hồn. Thế mà cả thời thơ ấu chúng tôi lại luôn bên nhau chơi thân với nhau mới là kỳ! Tửng nói với Bé:
- Nó mà làm được cái gì? Lụi hụi bị phỏng nước sôi thì khổ. Mầy sao ưa nạnh hẹ quá.
Đó là một trong những bữa ăn thịnh soạn của chúng tôi.
Quê tôi lúc ấy nghèo lắm (1956). Nói “nghèo” là nghèo áo quần, xe cộ chớ bữa cơm nào cũng cơm trắng cá tươi (heo còn ăn gạo , huống chi người!).Tôi là con nhà “khá” nhất, lại con nhà “bán tiệm” nên coi sách sẽ nhứt!Trẻ con bốn tuổi còn ở truồng nhong nhỏng, đầu hớt trọc là chuyện thường. Tôi và thằng Bé còn học chữ, thằng Tửng và Xoài đã nghỉ khi xong hết lớp tư. Cha mẹ chúng tôi thời ấy ai mà cho con học để “biết chữ với người ta”, đã là có quan niệm tiến bộ! “Biết chữ” có nghĩa là “biết đọc biết viết”, vì thế, khi học hết lớp tư (lớp hai bây giờ), coi như đã đạt yêu cầu!
Người ta bảo, muốn biết mức sống địa phương ấy như thế nào thì cần xem cái chợ và trường học ở nơi đó: “Chợ” làng tôi là một nhóm người mà kẻ mua người bán không quá ba mươi! Còn trường học thì có hai lớp, lớp năm và lớp tư mà số học sinh chưa bao giờ đạt được sỉ số quy định, và cũng không bao giờ thiếu những học sinh vắng mặt một hai ngày với lý do khá buồn cười: Ở nhà giữ em, phụ “bỏ mạ” cho công cấy, và cả… ăn đám giỗ! Có bạn chín mười tuổi mới vào học lớp năm. “Đồ chơi” trẻ em được hình thành bởi trí tuệ công nghiệp, dù rất đơn giản như trái banh, súng bắn nước là một mơ ước, thèm thuồng của chúng tôi. Nhưng giải trí vốn là nhu cầu nên chúng tôi phải mài mò, tự chế. Lấy dây chuối khô quấn tròn nhiều lớp lại làm banh; lấy ống trúc làm ống thụt để bắn nước. Tìm cái lon sữa bò để làm xe đẩy, hay tìm một cái chai để nuôi cá lia thia cũng khó hơn lên non tìm ngà hay xuống biển tìm ngọc trai! Bởi sữa vốn là thức ăn của con bệnh nhà giàu, và khi dùng xong, họ lại dùng lon không … để lường gạo nấu cơm! Còn chai không, có nhà không có chai đựng nước mắm, dầu lửa thì có đâu để chúng tôi chơi?
Bù lại chúng tôi có những trò chơi giải trí mà “trí tuệ công nghiệp” không đáp ứng được, như thả diều, tắm sông, bắt cá… đã tạo một ấn tượng sâu sắc trong suốt cuộc đời.
Ăn xong, Tửng lôi ra một bụm đạn vo tròn bằng đất séc, lại bảo Bé và Xoài:
-Tụi bây móc bùn rồi vò một mớ đạn để mai mốt xài. Xong rồi đi ăn vú sữa.
Không phải là lần đầu tiên nên chúng tôi biết việc sắp diễn biến như thế nào?
Với cái ná thun là vật bất li thân mà lúc nào Tửng cũng đeo ở cổ là một dụng cụ vô cùng độc đáo để nó bắn chim và bắn vú sữa. Cũng là vũ khí lợi hại dành cho những con chó dai mồm.
Phải nói nó là tay thiện xạ như thần. Lũ chúng tôi len lõi vào đầu làng đến cuối xóm, đến đâu lũ chó cũng không ưa, chúng tôi đi đàng hoàng mà trong nhà chúng lại ùa ra như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong tay nó lúc nào cũng kẹp ba hòn đạn; lập tức nó “pặc…pặc..pặc” ba cái liên tiếp là chúng “ẳng…ẳng” chạy trối vào nhà: Đạn vào mũi vào mắt thì làm sao chịu thấu! Dần dà quen mặt, hễ gặp chúng tôi chúng đều chạy vào cổng lắm lét đứng nhìn.
Núp ở ngoài rào nhà nào có vú sữa, thường là giả bộ nghỉ. Chúng tôi quan sát trái nào thâm kim, lán bóng. Nó “pặc” một cái là “bịch” xuống ngay. Mười lần không sai chạy! Và một thằng chỉ cần tỉnh queo vào lượm. Lượm trái rụng dập nát mà tội tình gì! No bụng, chuyến về thường tàng tàng nói chuyện năm trên, một lần đến hàng rào keo đất lè tè. Tửng bảo:
- Xả bọng tụi bây! Coi thằng nào “bắn” xa hơn.
Lập tức bốn “cây súng” cố sức bắn nước cho xa chừng nào tốt chừng nấy. Bỗng nghe tiếng la:
- Ui a! Ao ụi ây ái ô ình ao? (Ui da! sao tụi bây đái vô mình tao)
Bốn “cây súng” tự động hạ cần. Chúng tôi biết người nói đó là ai, bèn nhảy qua rào, thằng Sứt chìa cái lưng đầy vết roi vọt, và cái đầu còn dính đầy nước đái, lập lại:
- Ao ụi ây ái ô ình ao?
Chúng tôi nhìn nhau ái ngại rồi một lượt cởi áo ra lau cho nó:
- Xin lỗi nha Sứt, tao không thấy mày ở đây.
Sứt là tên của người bạn học cùng lớp năm với chúng tôi. Sau khi “biết đọc biết viết”, nó nghỉ học vì nhà nghèo mà cũng có thể vì chịu không nỗi bao lời châm chọc, bị nhại theo tiếng nói ngọng, và cũng vì cái môi sứt vô thẫm mỹ độc nhất trong làng của nó.
Nhìn chiếc lưng trần đen nhánh đầy vết roi ngang dọc còn rướm máu. Tôi hỏi:
- Lưng mầy sao vậy?
Sứt buồn buồn:
- Ôm a ao ắt ỏ ỏng ủ o âu ăn, ị à ủ ánh. (hôm qua tao cắt cỏ không đủ cho trâu ăn bị bà chủ đánh)
Chúng tôi rưng rưng trong lòng, nó tiếp:
- Ồi ãy, ụi ây ái ô ưng ao, át ạt. (hồi nãy tụi bây đái vô lưng tao, rát rạt)
Chúng tôi lặng thinh, nỗi hối hận len vào trong lòng mỗi đứa mỗi khác, và thấy thương nó vô cùng, nó mới chín tuổi đã đi ở đợ cho người, bị đòn roi tơi tả.
Không biết dũng khí từ đâu, tôi nói với Sứt và lệnh cho ba đứa kia:
- Mầy vô mát ngồi nghỉ, để tụi tao cắt cỏ giùm mầy. Nè tụi bây! Mình phụ cắt cỏ giùm bạn Sứt đi!
Lần đâu tiên tôi ra lệnh và được tụi nó nghe răm rắp./.


KHA TIỆM LY