Vẫn là một buổi sáng se se lạnh của vùng đất ven biển phương nam. Tôi đã về đây khoảng một tuần để tận hưởng một mùa Giáng sinh thật yên tĩnh mà rất nhiều năm qua tôi đã phung phí niềm cô đơn hạnh phúc này. Buổi sáng sớm đi qua khu chợ quê, mùa cây trái đã tập trung về đây với đủ thứ màu sắc và không gian của một ngôi chợ mà ngày nhỏ, tắm đẵm trong hương đồng gió nội tuổi thơ xưa tôi đã chờ mẹ ở một góc chợ, thèm ăn một món bánh quê mà không có tiền. Trẻ con ngày xưa ở quê tôi không đứa nào có tiền, tôi thì không có tiền nhưng rất giàu trí tưởng tượng và ước mơ. Đi qua khu chợ xưa tôi luôn nhớ hình bóng tuổi thơ xưa của mình. Luôn luôn như thế, đơn giản vì nó là một ám ảnh. Và trước khu chợ là con đường rẽ trái về hướng ngôi chùa làng, chùa luôn đóng kính cổng, chỉ mở vào những ngày lễ hội. Tôi thường vào ngồi trong một góc quán cà phê và sực nhớ ra sao ít nghe tiếng chuông chùa vọng tới trong sương sớm hay lúc chiều buông xuống?
Quán cà phê ở quê, ngoài chuyện tới uống cà phê còn được nghe một cách không cố tình của những câu chuyện làng, chuyện xã. Nhưng thú vị nhất lại là câu chuyện xảy ra trong quán cà phê này. Đó là chuyện cô Diễm. Quán có ba cô gái: Út Hương là chủ quán, 25 tuổi, Út Diễm 20 tuổi và một cô út gì đó nữa tôi không biết tên, nhỏ hơn hai cô kia, khoảng 18 tuổi. Cả ba cô gái đều xinh đẹp, chân dài, vóc dáng như người mẫu. Út Diễm thường hay cười, có đôi mắt lá răm chết người mỗi khi tôi ghé quán đều pha ly cà phê sữa đá mang ra mà không cần hỏi tôi uống gì. Nếu tôi thắc mắc nói lỡ hôm nay anh uống cà phê đá mà không sữa thì sao? Út Diễm sẵn nụ cười, không chỉ trên đôi môi mọng đỏ, ươn ướt tự nhiên không thoa son mà còn rất nhí nhảnh trên đôi mắt lá răm bảo em biết anh sẽ không đổi ý. Rồi Út Diễm ngồi nói chuyện với tôi để chờ Út Hương ra thế vai. Bởi tôi là bạn của Út Hương chứ không phải của Út Diễm. Thông lệ của quán bạn của ai người đó tiếp.
Hôm nay tôi không thấy Út Diễm nên thắc mắc hỏi. Út Hương cười bảo Út Diễm nghỉ rồi, có chồng, nhưng cũng bỏ chồng ngay ngày đám cưới. Là sao? Út Hương kể: Út Diễm xin phép em nghỉ vì có chuyện gia đình, nghỉ mấy hôm thôi, nhưng sau không thấy đi làm lại. Em tìm hiểu mới biết Út Diễm bị gia đình ép gả cho một ông Việt kiều lớn hơn nó một con giáp, rất giàu nhưng Út Diễm không chịu, má Út Diễm lỡ mượn tiền của ông Việt kiều không trả nổi mà cũng có thể vì ham giàu nên ép gả con nên ngay sáng hôm ngày đám cưới Út Diễm bỏ nhà trốn mất. Cách đây mấy hôm Út Diễm có gọi cho em, bảo là đang ở thành phố, em hỏi nó trốn nhà đi với ai, Út Diễm không nói. Tôi bảo, còn đi với ai nữa, đi với người yêu thôi. Út Hương cười, khen tôi là đàn ông độc thân sao mà tâm lý thế. Tôi đùa chính vì tâm lý quá nên mới...độc thân tới giờ.
Chuyện của Út Diễm khá điển hình cho những cô gái trẻ đẹp ở nông thôn ngày nay. Bởi cha mẹ chỉ mong gả con cho người nước ngoài để được đổi đời, và hầu hết các cô gái đều hoan hỉ kiếm chồng Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore hoặc Việt kiều chứ không đợi cha mẹ gả ép. Nhưng riêng Út Diễm thì khác đoạn sau, cô đã chối bỏ giấc mơ giàu sang với chồng Việt kiều để trốn theo người yêu, có lẽ là một anh chàng sinh viên nghèo nào đó. Tôi rất mong như thế, chứ nếu lỡ chạy theo một anh trai làng rượu chè, đá gà, bài bạc hoặc tay giang hồ máu lạnh nào thì đời Út Diễm sẽ tàn.
Chuyện của Út Diễm nên buồn hay nên vui?
TỪ KẾ TƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét