NGƯỜI H ‘ MÔNGNhư con ngựa phi trên đỉnh núiChân người H’ Mông không biết mỏi bao giờNhà người H’ Mông ở giữa sương mùNhư mặt trời cất trong hàng tốiĐời người H’ Mông xưa bếp lửa âm u.Đã đi cày phải cày lật đấtĐã đi săn phải bắn được NaiĐã đi chợ phải ăn “thắng cố “Đã yêu ai phải “ cướp “ được ai .Đã đi học phải hay con chữĐi đó đâyKể cả Nước ngoài...Cãi lý với người H ‘ Mông phải mệtMột ông Đồ Nghệ hoá thành hai .Người H’ Mông mình hiên ngang lắm chứVai đeo lù cởTay súng dàiĐã trèo dôcĐá tai mèo phải vỡĐã xay Ngôthành bột mới thôiTay kéo bễ khoan nòng súng thépRèn lưỡi gươmChẳng sợ cường quyềnVới đồng chí, bà con thân thiếtNgười H’ Mông ta khẳng khái dịu hiềnCắt khúc nứa cất thành tiếng SáoChúm làn môi thành một tiếng ĐànĐưa ánh mắt dang vòng tay thành múaChắp những đoạn tre thổi rộn rã tiếng Khèn...Người H’ Mông mình bỏ cây Thuốc phiệnTìm cái cây Đổi Mới cuộc đờiĐuổi ma đói , xây Mường bản mớiVườn cây xanh điện sáng ngang trời.Ôi mường bản quê hương Mèo VạcTừ Bắc Hà đi tới Quế PhongỞ đâu xanh cánh rừng mới mọcNgựa hí vào mường bản người H’ Mông.Lào Cai 1995NGUYỄN KHÔI
( đã in trong “ Tuyển tập thơ Dân tộc & miền núi “ nxb Giáo Dục ,- “ Tuyển tập thơ Việt Nam 1945-1975 “ Nxb Hội Nhà văn Việt Nam ,- Đã được Thào Seo Sình ở Ban Dân tộc Đài TNVN dịch ra chữ H’ Mông, được in 10.000 bản trong Bản tin TTXVN tiếng H’ Mông) .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét