THỊ TRẤN TÔI.
Bên núi bên sông bên biển cả
Cũng ồn ào suốt ngày, vắng lặng canh khuya
Đằng sau vài ba dãy phố
Là cánh đồng êm ả cò bay...
bình thường như người dân ở đó
những cánh chim từ rừng những cánh chim từ bể
sóng gió bạt ngàn lặng lẽ về đây
Con đường bò giữa hai hàng cây
mặt sỏi đá từng xước da em nhỏ
cứa bàn chân mẹ lưng còng gánh nặng
trăn trở oằn cong khuất nếp ngói xưa
Thị trấn tôi đêm đêm
thị trấn tôi đêm đêm những chiếc xe bò đóng bánh xe hơi lăn qua
mèo hoang khóc giữa đám dân hè phố
khấp khểnh vào đêm, khập khễnh tìm ngày
Sông núi là vợ chồng tên gọi trùng nhau (*)
chồng là núi chiều đỏ gay men rượu
hai bên sườn xương xẩu xanh xao
vợ là sông khi trong khi đục(**)
khi mặn nồng, khi ngọt, khi chua
Thị trấn tôi là nơi tôi ở
tất tả bao cuộc đời xuôi ngược lướt qua
thị trấn tôi như là quán trọ
mà tôi xa lại gọi tôi về...
Bà Rịa, 1981
LÊ THIÊN MINH KHOA
Đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Đồng Nai & Tuần báo Văn Nghệ TP HCM đầu thập niên 80.
In trong tập thơ “Thị trấn tôi” – Lê Thiên Minh Khoa, NXB Thanh Niên, 2002
(*): Sông Dinh, núi Dinh
(**) DỊ BẢN: Khi dạy trong trường Phổ Thông, câu thơ nầy được sửa lại (tác giả đồng ý) cho phù hợp với tâm lý lứa tuổi và môi trường học đường: “vợ là sông khi ròng khi rặc”
ẢNH:
Nhà Tròn Bà Rịa, biểu tượng của “Thị trấn tôi”, nay là biểu tượng của TP Bà Rịa và tỉnh BR-VT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét