RU HỒN HÁT TIẾNG ẦU Ơ
1-
Ba má nó đặt tên cho nó là Bần.Không biết có phải vì nhà quá nghèo túng, bần hàn lúc khi sinh nó ra nên đặt tên nó là Bần.Có người nói hỏng phải zdậy…Tại gì nhà ba má nó ở gần mé sông. Một cái chòi lá nằm lẩn trong đám bần mọc đầy xung quanh nên đặt cho nó cái tên Bần. Bần là cây bần chứ hỏng phải bần là nghèo. Nhưng mà nghĩ như vậy cũng chưa đúng vì nhà nó nghèo rớt mồng tơi nên ba má nó đặt tên nó để nhớ cái thời nghèo của gia đình.
Ba nó có một chiếc ghe nhỏ dùng để chở mướn . Ai mướn chở gì thì chở cái đó. Nhưng nhiều nhất là chở trái cây vì nguyên cái cồn lớn nầy mọi người đều làm vườn: Chôm chôm,nhản,chuối và các loại cây trái khác. Ba nó chèo láy. Má nó chèo mủi. Còn nó thì nằm co ro trong khung buồng gần sau lái ghe. Công việc đi ghe có khi một buổi hoặc vài ngày tùy theo chuyến.Cho nên chiếc ghe như là chổ ở.Căn nhà chòi chỉ đến cuối năm, hoặc có giỗ quãy thì mới lên đó.
Được 11, 12 tuổi gì đó ba nó gởi nó cho một người bà con xa là chủ đò để nó bán các thức ăn vụn vặt như bánh cam, bánh chuối , đậu phọng rang có khi thêm mấy chiếc quạt giấy cho khách đi đò….Và từ đó nó xuôi ngược trên con đò đưa khách. Lúc về bến thì nó lo quét rác trên sàn đò.Tối thì nó ngủ lại trên đò để giử đò.Thường khi nửa khuya nó bị giật đầu dậy vì bạn hàng đi buôn lục đục đem hàng xuống nói cười om xòm. Đời của nó dính liền với sông nước.
Một buổi nọ chiếc đò chở nhiều khách coi tất lạ. Nó cũng chẵng để ý làm gì.Cứ đi tới đi lui rao bán hàng.Hôm nay mớ quạt giấy mà nó có bán hết sạch trơn.Cái xịa bánh cũng vơi đi nhiều.Chiếc đò hôm nay có gì đó trục trặc nên chạy chậm và cứ tấp nhiều nơi cho khách lên.Thường thì đò về đế bến khoảng chiều chiều.Hôm nay mặt trời đả xế bóng mà nó còn ì ạch…chắc tối mò mới về đến bến chơ..nó nghĩ bụng như vậy. Chiếc đò quay mủi vào bờ.Máy nổ xịt khói đen rồi tắt ngủm.Mọi người nói máy bị hư.Chủ đò xin lổi bà con bạn hàng vì chắc đò phải đâu lại để sửa chửa.Bà chủ nói sẽ thối tiền lại cho ai muốn qua các đò khác về thì cứ về. Các bạn hàng cầu nhầu một hồi rồi ai nấy nhận tiền đò lại và lo tìm phương tiện khác để về nhà. Hôm nay mớ bánh còn lại nó bán sạch trơn.
Trời đã chạng vạng tối. Số khách còn lại không lên bờ. Họ là những người khách mà nó chưa bao giờ gặp đi trên chuyến đò nầy.Trời xụp tối hẳn.Có vài chiếc xuồng nhỏ tấp lại. Một số người bước nhanh vào khoan đò. Thằng Bần lúc nầy nằm co queo ngủ khò chẵng cần biết trời đất gì hết.
Chiếc đò nổ máy chạy từ bao giờ...Nó mở mắt ra nhìn trên đò lúc nầy thêm nhiều người ngồi chật ních.Ngoài trời ánh trăng non mờ mờ.Giải sóng lấp lánh càng lúc càng rộng.Con đò ra khơi.
Tin chiếc đò có thằng Bần đã vượt biển đồn đặi khắp nơi. Có người nói chiếc đò đã đi thoát.Có người nói chiếc đò bị lính biên phòng bắn chìm lúc mới ra khỏi cửa biển. Đò bị cháy mọi người trên đò bị chết hết.Ba má thằng Bần nghe tin buồn thúi ruột.Chắc cái số thằng Bần chỉ sống được đến đó.Má nó thấp nhang cầu nguyện: “Bần ơi!Sống khôn,thác linh về báo mộng cho ba má biết nghen con!”
2- Sống nơi xứ người gần chục năm.Thằng Bần lúc nầy là một kỷ sư điện toán làm cho một hảng Mỷ ở SanJose.Hồi mới qua nó được một gia đình người Mỹ nhận làm con nuôi.Nó được đi học với mọi tiện nghi đầy đủ.Nó học giỏi và đổ bằng kỷ sư điên toán lúc nó được hơn 26 tuổi.Nó muốn không quên cái tên của mình nên xin ba má nuôi cho nó giử lại cái tên cũ.. Vì tiếng Mỹ không có dấu, nên trong giấy tờ nó tên là Ban nhưng lấy họ cha nuôi là John. Ban John quen con bé, con của một gia đình khá giả ở Sài Gòn đi cùng chuyến.Cả hai cùng đi học chung trường Đại học ở SanJose. Sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm hai đứa làm đám cưới với nhau.
Nếu còn sống trên con đò xuôi ngược từ Chơ Lách đến Mỹ Tho, từ Mỹ Tho về Chợ lách thì đời thằng Bần chắc cũng không hơn gì ba má nó. Vợ thằng Bần có điều kiện sống ở Sài Gòn lại khá giả chắc sẽ sống khá hơn và như vậy chắc rằng nó sẽ không bao giờ cưới được vợ nó như bây giờ nó có được.
Cuộc đời khá giả của thằng Bần đã kéo đời sống ba má nó ra khỏi cái chòi ở bờ sông và chiếc ghe cũ kỷ.
Trong một xã hội mà quyền sống con người được hưởng thụ giống nhau thì mọi người sẽ được thắng tiến như nhau nếu họ cùng đi trên một con đường. Trí óc con người cũng vậy khó nói ai thông minh hơn ai.Trong một điều kiện tốt thì trí óc con của một nhà bần hàn vẫn phát triển tốt như con của một nhà học giả huyên thâm .
3- Hồi lúc còn nghèo cơm hẫm cháo thiu, đời sống hai vợ chồng cực ơi là cực, thì hôm sớm có nhau, khi có chút hơi hám của đồng tiền thì người ta học đòi thói trăng hoa.Giàu đổi bạn sang đổi vợ. Đó là tình cảnh của gia đình vợ chồng chị Gấm.Từ ngày thằng Bần con anh chị gởi tiền về mua được 10 công chôm chôm ở Phú Đa.Căn chòi ngày xưa chỉ để làm nơi cho mối láy tới thu mua cây trái nhà anh chị.Anh Gấm đủng đỉnh với mọi người rồi sanh tật mèo mỡ với một bạn hàng người gốc Sài Gòn. Chuyện ban đầu xì xàm chẳng ai tin, nhưng một hôm chị Gấm về quê cha mẹ đẻ ở Phú Phụng, lúc đi chị nói sẽ ở vài bửa… không dè chị về sớm nên bắt gặp anh Gấm đang tò te với con bạn hàng ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng chị.Chị làm dử nhưng anh Gấm nài nỉ riết chị xụi lơ nhưng buồn lắm.Từ đó tình nghỉa giữa hai người lợt lạt dần.Còn anh Gấm thì quen hơi cứ tìm cách ăn vụn với con bạn hảng trẻ non, ổng a ổng ảnh…Cây nào không trái gái nào không con.Con bạn hàng cấn thai với anh Gấm.Hai người quì gối xin chị bỏ qua vì dù sao cũng có thêm đứa con để hủ hỉ.Chị Gấm quyết chí không chịu và xách gói ra cái chòi lá ở. Đối với chị là không bao giờ chấp nhận chung chạ như vậy.Chị Gấm chỉ buồn cho cái số của mình sao lận đận, không gần con, gần chồng…
Cuối cùng chị qua Mỹ theo diện bão lảnh của thằng Bần con của chị. Chị muốn đi phức cho thật xa để không còn nghe ngóng gì về anh Gấm.Hôm mới qua Mỹ, đêm nằm trên chiếc nệm dầy nịt, êm thì có êm đó nhưng sao hầm nực cái lưng quá.Chị cứ xoay trở mình hoài, lớp thì nhớ nhà, lớp thì lạ chổ, chị nghĩ ngợi: Qua Mỹ xướng ích gì đây cà…?Buồn muốn chết luôn…!
Lúc chị mới qua con dâu chị cấn thai đứa con so, chị mừng mừng vì sắp có cháu nội ẫm.Tụi nó cưới nhau lâu rồi mà không dám đẻ con vì sợ bận bịu. Chị nhắc con nhỏ đi đứng cẩn thận và nhắc thằng con chị giử gìn chăn gối đề tránh hại cái thai. Chị tưởng tượng sau nầy có đứa cháu nội ẫm bồng chắc vui lắm.Tụi nó đi làm từ sáng đền chiều bỏ chị ở nhà một mình…Ngày ngày sao nó dài thường thượt
Ở được vài tháng ăn toàn thức ăn bên nầy, mỗi ngày cứ thịt bò, gà…cá thì chỉ có loại cá xứ ngoài nầy, cá rô, cá trê , lòng tong đâu không thấy. Gà thì thịt mềm rệu không dai như gà miềt vườn nơi quê nhà. Rau cỏ phải đi mua từng bó nhỏ…ở quê nhà làm gì phải tốn kém với mấy cái thứ nầy. ra sau nhà quơ cả nấm ….Chị thấy thèm thèm các món ăn nhà quê của mình như mắm kho, cá kho khô bỏ hành tiêu… Khi đến khu chợ Việt Nam chị để ý xem coi có cá mắm gì hay không?Chị vui mừng khi thấy được hủ mắm cá sặc làm ở Thái Lan. Chị mua đem về. Chỉ nghĩ nấu nồi mắm kho chắc thằng Bần ăn no bể bụng luôn. Chị mua thêm mớ rau cà, mớ cá đông lạnh chứ không có cá tươi.Về nhà chị bắt đầu nấu nồi canh mắm như hồi ở bên nhà.Nồi canh nấu xong bốc hơi thơm phức. Hôm nay thằng con chị về sớm.Vừa mở cửa ra nghe mùi nồi mắm kho nó ngạc nhiên lắm.Căn nhà kín mít nồng nặc mùi mắm.Nó vội mở các cửa sổ và nói với chị.
-Má ơi! ở bền nầy má tìm đâu ra mắm vậy…nấu hôi nhà lắm!
Chị cụt hứng vì cái mặt nhăn nhó của nó và nói:
-Thơm lừng như vầy mà mầy chê hôi hả? Để má dọn cơm ra hai má con mình ăn.
Thằng con chị không nở làm chị buồn nên nó ừ hử rồi vào phòng thay đồ.
Hai má con đang ăn ngon lành thì con dâu mở cửa bước vào.Nghe mùi mắm kho nồng nặc cả phòng .Nó nôn ói, bụm miệng chạy vào phòng tắm ói mửa. Ban đầu chị chỉ nghĩ cái thai hành nên nó mới như vậy, không ngờ khi nó bước ra phòng ăn với gương mặt hầm hừ hỏi thằng con chị: “Má nấu món gì cho anh ăn mà hôi thúi như vậy?
Thằng con chị sợ chị giận lại thêm sợ vợ cằn nhằng nên nhẹ lời: “ Má lở nấu rồi… không ăn sợ má giân.Lần sau anh nói má không nấu nửa.”
Lần đó thằng con nói riêng với chị:Thôi má à…ở đây nhà kín mít, má nên nấu các món ăn đừng gây mùi hôi, vợ con cự nự lắm…
Chuyện nấu ăn đã làm sức mẻ tình cảm giửa chị và con dâu, cả đến cái thằng con ngày xưa ưa ăn mắm của chị nữa….Buồn lòng lắm:Biết zdây chị không thèm qua đây làm gì cho mệt trí, ăn mà cũng kén chọn…chê hôi, chê thúi…Ở trong nhà hỏng được thì đem ra sau nhà để nấu. Không biết cớ gì cứ lâu lâu là chị đâm thèm các món mà chị nấu nướng như hồi ở quê nhà quá trời…Nghỉ vây chị mua cái lò điện nhỏ đem ra bên ngoài mái hiên phía sau nhà để nấu các món riêng cho chị ăn. Đâu đó vài bửa sau thằng con bị nhà người Mỹ trắng kế bên than phiền mùi hôi thúi xong qua nhà nó.Thằng con lại năn nỉ chị đừng nấu bên ngoài vì hảng xóm khíu nại…nó chỉ nói là họ sợ cháy nhà chứ không dám nói mùi hôi của thức ăn mà chị nấu…Chị buồn và cầu nhầu một mình: Nấu ăn nhà mình mắc mớ gì mà khíu nại.Chị nghĩ không ra cái xứ gì mà kỳ quá trời…tự do…văn minh ở chổ nào đâu!
Còn mấy chuyện khác nữa.Chị vốn người cẩn thận và kim chỉ nên mấy chiếc lon nhôm thằng con uống chị gom một đống ở gốc nhà sau.Các bao ni lông đi chợ về xong chị vuốt vuốt gói lại một bao lớn.Lon nhôm đem bán cũng được vài chục mỗi tháng.Các bao ni lông gói rác khỏi mua bao rác….Chị hà tiên như vậy mà thằng con cứ cằn nhằn chị là ba cái đồ bỏ đó mà giử làm gì cho chật nhà…
Ở lâu chừng vài tháng kế tiếp, chị thấy con dâu và thằng con của chị có cái gì đó hơi lục đục. Đêm khuya có khi thức giấc chị đi tiểu nghe tụi nó cải cọ trong phòng. Chị nghi là có chuyện gì đây hỏng biết, nên gạn hỏi riết thằng con của chị.Cuối cùng nó nói:Vợ con muốn mướn nhà riêng cho má ở… còn không thì nó đi ra ở riêng…Chị đứng trơ như trời trồng.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng đến hồi kết cuộc. Để con cái không hụt hặt chị đành gạt nước mắt ra ở riêng. Chị nghĩ ngợi:Chắc đây cũng là cái nghiệp chướng vì hồi đó chỉ cũng bỏ mặt nó khi mới 11, 12 tuổi đầu cho người bà con trên chuyến đò chở khách…! Rồi nó trôi dạt qua xứ nầy cũng chỉ một mình sống với người lạ…Thôi thì cũng là quả báo…!
Căn hộ của chị ở là khu chung cư dành cho người già ở. Chỉ cũng tuổi gần lục tuần rồi. Mọi chi phí thằng con chị lo và còn cho chị mỗi tháng vài trăm đồng để tiêu xài.Ơ căn phòng một mình chị buồn tủi vô cùng.Chị nói với thằng con cho chị về lại Việt Nam ở. Cái số của chị chắc sống một mình chứ không được ở với ai lâu.Nhưng nó nài nỉ và không cho chị về.
Ở chung cư được ít lâu, chị quen một bà cũng bị con cái đẩy ra như chị. Bà nầy bày cho chị cùng đi quanh quẩn các khu chợ để kiếm lon nhôm trong các thùng rác.Tiền bán được gởi về tặng cho trại nuôi trẻ mồ côi ở Việt Nam.Thấy công việc từ thiện lại suốt ngày đở nằm không …khỏi lo nghĩ vẫn vơ mà đâm buồn nên chị và bà bạn cứ suốt ngày đi quanh quẩn các khu thương mại,chợ búa..
Môt hôm thằng con của chị được cảnh sát báo là chị bị xe đụng lúc quảy bao lon nhôm băng ngang đường.Nó tức tốc lái xe chạy đến nơi xảy ra tai nạn.Chị được đưa lên chiếc cáng cứu thương…các lon nhôm còn văng tung toé trên mặt đường.Thằng con bước đến hỏi: Má ơi! Má ơi!Má có sao không má?.Chị rưng rưng nước mắt nhìn nó và nói:Con lượm mấy cái lon nhôm cho má.Má còn một bao lớn để ở phòng má chưa bán được.Con bán dùm má và gởi tiền về cho hội nuôi trẻ mồ côi ở Việt nam…! Chị được đưa lên xe cứu thương hú còi chạy mất.Thằng Bần đi gom mớ lon trên mặt đường bỏ lên xe của mình, rồi khóc.Nó kêu: Má ơi! Má ơi…! nghèn nghẹn trong cổ hong.
Đối với những người trẻ như thằng Bần thường thích nghi với đời sống bên ngoài nầy mau chóng.Người lớn tuổi như chị Gấm thì chân đi bên nầy mà hồn cứ hướng vọng về quê hương với bao ký niệm…và thói quen…Quê hương luôn ở trong hồn chị.
4- Cái may mắn của chị Gấm là vì chị băng ngang đường nhỏ trong khu thương mại. Chiếc xe chạy chậm và đụng vào bao lon nhôm quảy trên vai, nên chị bị đẩy té xuống đường. Một cánh tay bên trái và mông bị trầy.Sau khi vào bệnh viện khám tổng quát và chụp quang tuyến, bác sĩ cho biết xương bên cánh tay trái bị nức còn các bộ phận khác không bị tổn thương. Chị được băng bột cánh tay và nằm lại bệnh viện hai ngày.Thằng Bần con của chị buồn và hối hận rất nhiều vì đã đồng ý với vợ để chị ra ở riêng nên mới có cớ sự như vậy. Nó xin nghĩ làm vài ngày để châm sóc cho chị.Chị nói với nó:Má không sao đâu con …cứ đi làm đi và hỏi thăm vợ nó coi cái thai lớn chưa? Nó về nhà thuật mọi chuyện về má mình và bàn với vợ là nó quyết định đem má về.Nói nói:Anh mong em hiểu cho anh, anh chỉ có một mình má…anh không thể bỏ má như vậy được.Thử hỏi nếu má là má của em…thì em có đành lòng bỏ mặc má sống như vậy không?. Anh sẽ bàn với má mọi chuyện…và sắp xếp cho má về.Vã lại khi có con nhỏ có má ở nhà trông coi thì tốt hơn phải nhờ người ngoài. Bà thương con hơn người dưng. Với lời thuyết phục chí lý đó, vợ thằng Bần đồng ý, nhưng nó nói là má nên sửa lại cách sống cho phù hợp với bên nầy.Riêng chị Gấm thì từ ngày ở chung cư,chị học hỏi được nhiều điều trong cách hội nhập với cuộc sống bên nầy.Chỉ có nấu nướng trong phòng của chị cũng bị bà quản lý chung cư kêu lên nói là các phòng kế bên họ phàn nàn.Nhiều bạn già đến nhà khuyên chị nên cẩn thận nấu nướng, mình ăn quen thì không nghe mùi hôi, người lạ thì họ ngửi không được. Ở quê mình nhà tranh vách là, cửa mở tàng quạt.Còn ở bên nầy nhà cửa kín mít, một con ruồi cũng không vô lọt. Mình ở đây quen rồi…lỡ mở cửa mà con ruồi nó bay vô là ráng đập cho nó chết không thôi chịu hỏng được.. .Mọi người trong làng xóm của mình quen ăn mắm khô, cá khô, muối quẹt,.. Bên nầy ai mà thích các món nầy. Ở đâu quen đó chị ơi…!
Thằng Bần thì tâm sự với chị: Má ơi! Con nhớ hồi đó gia đình mình nghèo làm gì có cá tươi, thịt sống mà nấu nướng, chỉ muối quẹt mắm kho thôi mà ăn cơm hết chén nầy qua chén khác.Hôm ăn cơm với mắm kho của má nấu, con ăn mà nhớ quê nhà…Con biết má cũng vậy…!Nhưng bên nầy khác má ơi! Ở đâu theo đó, con xin má dằn lòng để sống vui với xứ nầy. Con chỉ có má ở đây thôi làm sao con đành lòng bỏ má được.Con xin lổi má vì con mà má phải gánh tai nạn…Từ đây con quyết để má ở bên con…
Sự thương thảo tình lý giửa chị và gia đình thằng con yên ổn mọi bề. Chị về lại nhà thằng con từ từ thích nghi với chúng nó.Con dâu từ từ cũng thương cảm vì cách lo lắng của chị đối với nó. Mưa trên trời mưa xuống, người mẹ nào mà không thương con cho dù nó thế nào…
Vợ thằng Bần đẻ một đứa con trai giống hệch nó hồi nhỏ. Ở nhà chị lăng xăng tìm cái lò điện nhỏ để hơ bụng cho thằng cháu, chị nghĩ ở đây làm gì có thang để hơ như ở bên nhà.Chị chuẩn bị một nồi muối cục để nung nóng, gói vào miếng vãi đấp bụng cho con dâu. Phải chi có miếng gạch thì hay biết mấy!
Sau hai ngày ở bệnh viện, con dâu về nhà thì mọi chuyện lo của chị đã không thành.Con dâu nói: Má à! Con có cái nịch bụng.Thằng con có cái nịch rún.Chị cụt hứng đem mấy thứ chị lo bỏ vào thùng rác.Mới về nhà mà nó đi ra đi vô…chị lo: Còn non ngày non tháng… sao nó không giử gìn?.Hồi sanh thằng Bần chỉ nằm thang cả tháng, không dám đi đứng, không dám tắm gội,chỉ lấy khăn nóng lau mình…Con dâu chị cứ song sỏng mà đi, cứ tắm gội mỗi ngày…Chị lắc đầu: Cứ như vậy lúc có tuổi thì xụm lơ liền…!.
Hết nghĩ hậu sản con dâu chị đi làm trở lại.Nó dặn chỉ đủ điều…chị nghe nó nói mà không cãi.Chị nghĩ tao nuôi thằng Bần được còn cháu thì nhầm nhò gì. Thằng cháu nằm trên nôi, chị lấy tay đu đưa mơ màng hát ru khe khẻ:
Ầu ơ…
“Gió năm non thổi lòn hang dế-
Thương anh nhiều không biết để đâu…”
Ầu ơ.…
“Chiều chiều ra đứng ngỏ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Ầu ơ…
Má ơi! Đừng gả con xa…
Chim kêu vược hú….ơ.. ờ…Biết nhà má đâu?
Thằng nhỏ đã ngủ. Chị mơ màng nhớ thời con gái sống ở Phú Phụng. Mảnh vườn đời cố, đời ông để lại. Con cháu nẩy nở thêm mà đất chỉ có vậy. Đất chia ba, chia bảy mới 5,6 tuổi chị phải đi theo má làm cỏ vườn. Một mảnh vườn 2 công đất mà ông ngoại chia làm sao đủ ăn. Ba phải đi làm mướn ở tuốt Năm Căn đem gạo về.Tuổi nhỏ cấp sách đến trường học i.a được vài chữ… chưa đầy lá mít, thì bỏ ngang đi làm cỏ mướn. Rồi đi lấy chồng …
Ầu ơ…
Cây khô tưới nước cũng khô
Vận nghèo đi tới xứ mô…nó…cũng nghèo…
Cái mái chòi nghèo mà lưu luyến vì tình nghĩa vợ chồng, gắn bó có nhau. Rồi thằng Bần ra đời…Rồi nó lưu lạc sang đây mấy chục năm.
Ầu ơ….
Ngó lên trời …thấy con sao nhấp nhái
Ngó xuống nước thấy con cá nó quẩy cái đuôi…
Đến khi anh Gấm thay lòng đổi dạ…
Ầu ơ…
Ghe lui còn để dấu dầm…
Người thương đi vắng…cái… chổ năm còn đây…ơ .. ờ…
Ầu ơ…
Chim xa cành còn thương cây nhớ cội
Chớ người xa người …tội lắm người ơi!
Ngày xách gói ra cái chòi cũ ở, thì chị đau xót vô cùng…nhưng chị dằn lòng cố sống vì thằng con viết thư về nói là sẽ bão lảnh chị sang Mỹ. Rồi chị sang đây…tưởng cuộc sống sẽ thần tiên như những bức ảnh màu lộng đẹp mà thằng con gởi về: Nào xe, nào nhà, nào đường phố…Tất cả dồn trong đầu chị miền đất hứa hạnh phúc, đầy đủ, tươi vui. Nhưng…Không phải giống như niềm mơ ước... Đầy đủ thì có chứ hạnh phúc…thì…chị lắc đầu.!
Cuộc đời chị như miếng váng ghép ghe. Ghe trôi theo dòng nước… nước đưa đến đâu thì đi…! Hai dòng nước mắt chị bổng nhiên ứa ra, chảy dài trên đôi má !
HUỲNH TÂM HOÀI
Viết trong mùa VU LAN năm 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét