CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2025

TÌNH YÊU MÃI LÀ NIỀM VUI - NHẠC LÊ HỮU NGHĨA,LỜI HỒ CÔNG TÚ







TÌNH YÊU MÃI LÀ NIỀM VUI
Nhạc : LÊ HỮU NGHĨA
Lời : QUANG HOÀ HỒ CÔNG TÚ
Ca sĩ : HUỲNH THÔNG
Hòa âm & Video : ANH PHI



CHIỀU SÂN GA - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

 


CHIỀU SÂN GA

Chia nhau về mỗi phương trời
Chiều sân ga
Giữa dòng người trăm năm.
Phương chiều
Mắt gởi xa xăm
Hắt hiu
Đời cũng lặng thầm trong sương.

Chiều nay
Người về mỗi phương
Nghe man mác nỗi buồn vương cuối trời
Vai mang hạt bụi vào đời
Cho thơm điệu nhạc,
Cho lời thơ say.

Mây nghiêng nghiêng
Dáng xưa gầy
Cánh chim chở bóng chiều phai nắng vàng.
Ta còn gởi mộng thời gian
Cho cây biếc lộc trên ngàn non xa.

Ta còn hát bản tình ca
Rót trăm năm xuống bóng tà huy bay
Dòng đời
Bạt dấu chân mây
Tiếng lòng xuân, gởi chút nầy vào thơ.

MẶC PHƯƠNG TỬ


Thứ Năm, 27 tháng 2, 2025

VỊT NẰM BỜ MÍA - TỪ KẾ TƯỜNG

 



VỊT NẰM BỜ MÍA

Nhà nào ở thôn quê cũng nuôi vài con vịt, thường là vịt xiêm, hoặc vịt ta để lấy trứng vì hai loại vịt này rất gần gũi với con người. Chúng không đi xa như vịt tàu mà loanh quanh trên mấy bờ mương, bờ mía. Tối, nếu nhà nào không có chuồng vịt riêng, chúng ngủ dưới gầm giường hoặc góc bếp. Con vịt rất thân thiện với chủ nhà, người nuôi chúng, thường cho chúng ăn nắm lúa, đổ nước đầy máng cho chúng uống. Đặc biệt là với trẻ em. Có lẽ con vịt thân thiện, gần gũi với con người như thế nên đã đi vào ca dao, tục ngữ. Người xưa vốn hay mượn ca dao, tục ngữ để gợi mở câu chuyện về đạo lý ở đời, hay trải lòng, gửi gắm tình cảm một cách ý nhị.
Những câu ca dao thường là thơ lục bát, có vần điệu dễ nhớ và qua truyền khẩu đã trở thành những câu hát ru em của người mẹ, người chị hát ru bên cánh võng trưa. Những câu hát ru em tôi thuộc lòng từ năm 8 tuổi lúc về ở bên nội mà má tôi đã hát ru em gái tôi ngủ có hình ảnh con vịt khiến tôi nhớ mãi:
Vịt nằm bờ mía rỉa lông
Cám cảnh thương chồng đi học đường xa
Đường xa xe lửa chạy cũng gần
Muốn ăn rau é rau tần
Muốn về xứ sở cho gần bên em.
Hồi đó bên hông nhà nội tôi có khoảng đất trống độ chừng nửa công đất, tùy theo mưa hay nắng mà trồng thứ hoa màu phù hợp. Nắng trồng dưa, mưa trồng khoai lang, trồng bí, trồng bắp, nhưng tôi vẫn thích nhất khi má tôi vun liếp trồng mía. Khi mía lên cao, có đốt phải tướt lá và vun gốc, vô phân đánh bờ.(Mía sâu có đốt/Nhà dột có nơi). Những đốt mía phát triển cần phải tướt lá liên tục để cây mía cao lên, vượt khỏi đầu một đứa trẻ con. Những cây mía đơn lẻ ban đầu sẽ nẩy mầm dưới gốc, mọc thành cây con để phát triền thành bụi mía Thế là bên hông nhà nội tôi đã có một vườn mía xạc xào.
Mía trồng hai hàng nên bờ rộng, phải cuốc đất đắp nhiều nên khoảng trống giữa hai bờ mía thành đường mương. Tháng 10-11 cuối năm, có nhiều giông bão, mưa dầm, dai dẳng tôi thường thấy những con vịt xiêm má tôi nuôi sau khi lội chán chê dưới mương thì lên bờ mía nằm rỉa lông. Mía tuy thành bụi, thân lá rậm rạp, nhưng cây mía lại giòn, dễ gãy. Cuối năm là mùa bão giông, chỉ một đêm mưa giông, gió mạnh thổi qua vườn mía, sáng ra sẽ có những cây mía gãy. Tôi là người được hưởng lợi từ những cây mía gãy đó, ăn mía mệt nghỉ.
Ba tôi đi biền biệt những tháng năm dài, nội tôi già yếu, bệnh tật nằm ho khúc khắc trong buồng, má tôi đưa em gái tôi trên võng dưới nhà sau, cửa nhìn thẳng ra vườn mía trong mưa dầm, giông bão, giá rét. Và những câu hát ru em tôi của má thật buồn: Vịt nằm bờ mía rỉa lông… đã ăn sâu trong tâm khảm tôi từ thuở ấu thơ bên quê nội. Khi về bên ngoại, nhiều đêm tôi vẫn ngủ mơ thấy vườn mía khua động xạc xào bên hông nhà. Hình ảnh vườn mía thật gần gũi với tuổi thơ tôi có lẽ bắt nguồn từ bài hát ru em: Vịt nằm bờ mía rỉa lông/Cám cảnh thương chồng đi học đường xa…
Những năm tháng má tôi đã qua thời son sắc, bà đã già yếu, loanh quanh một mình trong căn nhà rộng, không còn ở bên nội mà về bên ngoại. Nhà không còn nhà lá như ngày xưa, đất rộng hơn nhưng không còn trồng mía nữa. Mỗi lần tôi về nhà thăm má tôi, ngồi viết bên cửa sổ nhìn ra hồ cá, đồi cúc, vườn nhãn, những hàng xoài cát Hòa Lộc, những hàng cau kiểng chợt giật mình tự hỏi tại sau nhà lại không trồng mía. Tôi bỗng nhớ lắm những bờ mía những khi gió giông khiến những cây mía khua lá xạc xào, nhớ bầy vịt nằm rỉa lông thảnh thơi, nghiêng mắt nhìn mưa, nghe sấm động trên nền trời mù đục nơi quê nội.
Và những lúc ấy kỷ niệm một thời ấu thơ chợt hiện về, thật đẹp, mà cũng thật ngậm ngùi. Và càng ngậm ngùi hơn đâu chỉ có nhà tôi dưới quê là không còn trồng mía? Cả làng, cả xã hầu như không còn ai trồng mía, một thứ cây quê mùa, dân dã, ngọt ngào, gắn bó với mọi tuổi thơ đời người như những câu hát ru em của má tôi ngày xưa giờ chắc chỉ còn trong tâm tưởng, trong hoài niệm.
Những lúc đắm chìm trong ký ức như thế tôi thường tự hỏi một cách lẩn thẩn: Sao bây giờ người quê tôi lại không trồng mía? Mía trồng quanh nhà thường là mía ăn thân mềm, mập, nhiều nước chứ không phải mía ép đường thân cứng, lòng khòng. Đó là loại mía ngự thân màu nâu hoặc mía tây thân màu trắng phớt xanh. Tôi bỗng chạnh lòng vì bây giờ ở quê mà không còn thấy hình ảnh của cây mía, con vịt như trong câu hát ru em. Bảo sao trẻ con bây giờ lại thích chơi Gamse bắn cá, Gamse bạo lực, sống ảo… vì những câu hát ru ý nhị ngày xưa đã mất dần. Những người mẹ, người chị bây giờ không biết hát ru em nữa vì không thuộc ca dao, bảo sao trẻ con bây giờ tâm hồn đã sớm chai cứng, lệch chuẩn với nền tảng văn hóa, đạo đức của thế hệ trước?


TỪ KẾ TƯỜNG

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2025

LÒNG NGƯỜI NHƯ CHIẾC LÁ - TRẦN HỮU NGƯ





LÒNG NGƯỜI NHƯ CHIẾC LÁ…

Tôi đã có năm ba bài viết về nhạc sĩ Y Vân, người nhạc sĩ không thể nào quên giữa xô bồ, ồn ào nhạc Việt sau 1975 - của một thời đại nhạc được gọi là mới - mà có một nhạc sĩ nổi tiếng ở Hanoi cho rằng đó là “Sự náo loạn của nhạc Việt”.
Còn tôi chỉ dám thưa rằng:
-Ngoài sự “náo loạn”, nhạc Việt bây giờ chỉ để… coi! “Đòi có nứng, đỏi mà kê”. (Nói lái: Đừng có nói để mà coi)
Có những hôm, mặt trời mới hừng đông, nhưng thời tiết nóng hầm hập, trời Saigon mù, không phải mù sương mà mù mây… Nhìn qua khung cửa sổ, thấy hàng cây hai bên đường đứng im, thiếu mưa, nắng cây cũng buồn, và hình như có những cành lá cũng nhẹ đưa theo một vài cơn gió thoảng nhẹ bất chợt.
Tôi cũng buồn thoáng nhẹ, đu đưa câu hát:
-“… Lòng người như chiếc lá
nằm trong cơn gió vô tình…”
Đó là câu cuối trong ca khúc NGĂN CÁCH của nhạc sĩ Y Vân.
Nhac sĩ Y Vân:
-Tên thật là Trần Tấn Hậu
-Sinh ngày 2.7.1933 tại Hanoi
-Qua đời ngày 28.11.1992 tại Saigon
Ông còn có hai bút hiệu khác: Tuấn Vũ, Thy Vân.
Nhạc sĩ Y Vân được người miền Nam tôn vinh ông là người nhạc sĩ của nhân dân, của muôn lòng, tiếng ca được cất lên, có mặt khắp các nẻo đường đất nước, nhạc của ông là những cơn mưa nhẹ làm mát những mảnh đất khô cằn, là những cơn gió thoáng qua…, làm người nghe quên “đại bác đêm đêm…”.
Nhạc Y Vân, nói về “Lượng” là 250 bài, trong đó có chừng 50 bài ông viết chung với các nhạc sĩ: Minh Kỳ, Nguyễn Hiền, Xuân Lôi, Xuân Tiên… Còn về “Phẩm” thì có chừng 200 bài người ta hát được, thuộc được (giống như 200 bài hát của Lam Phương). Một con số, dù cho “những ai đó” không ưa, nhưng cũng phải ngước nhìn!
Nhạc sĩ Y Vân qua đời rất trẻ, so với sự sống thọ của nhiều nhạc sĩ khác. Nếu ông sống thêm chừng 20 năm nữa, biết đâu chúng ta lại được nghe nhiều bài hát mới khác? Người ta thường dùng “cây đại thụ” trong làng âm nhạc Việt Nam như Phạm Duy, Văn Cao… Tôi cũng đã thắc mắc rằng thì là, “cây đại thụ” là cây sống lâu, hay cây cho nhiều hoa thơm trái ngọt, hoặc cả hai? Có thể xếp nhạc sĩ Lam Phương , Y Vân, Hoàng Thi Thơ, Hoàng Trọng, Phạm Đình Chương… là “cây đại thụ” được không, mặc dù những nhạc sĩ này sống không lâu, nhưng cây lại cho nhiều hoa thơm và trái ngọt?
Biết đâu sau này có các cây đại thụ như: Ca sĩ, Thi sĩ, Văn Sĩ, Họa sĩ, Diễn viễn, Kịch, Đạo diễn… Việt Nam có nhiều cây đại thụ quá, nhưng… rừng thì không còn!
Nhân bài viết ngắn này, tôi xin lấy tư cách là người yêu mến nhạc ông, xin gắn cho ông “Huy chương cần lao” hạng nhất với 60 năm tuổi… đời!
Nhạc ông viết nhiều thể loại, nhiều giai điệu. Dù viết gì thì viết…, nhưng nhạc sĩ Y Vân vẫn là người thương Mẹ nhất đời, thương Mẹ hơn những người khác khi ông viết ca khúc LÒNG MẸ từ năm 1955. Viết LÒNG MẸ, ông chỉ mới 22 tuổi, từ nốt nhạc, cung bậc, lời ca… Ca LÒNG MẸ, mới thấy ông là người khôn trước tuổi. Một bài hát viết về Mẹ như một lời hịch được khắc vào tượng đài đá hoa cương của quá khứ, hiện tại, tương lai và mãi mãi…
Đây là một bài hát xứng đáng đại diện cho tất cả những ca khúc viết về Mẹ trước và sau 1975.
Và những nhạc phẩm sau đây là dấu ấn không bao giờ phai trong lòng người nghe của một thời Chiến tranh và sau Hòa bình đã bị phủ bụi mờ theo thời gian:
-Lòng Mẹ (1955)
-Nhạt nắng (1957)
-Đừng lừa dối nhau (1960)
-Đêm giã từ (1961)
-Tôi sẽ đưa em về (1961)
-Đêm tái ngộ (1962)
-Ngăn cách (1962)
-Saigon (1964)
-Cát biển (1964 viết chung với Lê Trọng Nguyễn)
-60 năm cuộc đời (1965)
-Tình yêu thủy thủ (1965)



Và tôi xin trở lại LÒNG NGƯỜI NHƯ CHIẾC LÁ…
Đó là câu kết trong bài NGĂN CÁCH của Y Vân:
“… Yêu nhau trong cuộc đời
mơ duyên tình dài gắn bó đôi lời
Ta quen nhau một ngày
thương nhau trọn đời giữ cho lâu dài
Khi chia tay lần đầu
duyên chưa đậm mầu cũng đã say nhiều
Một thời gian quen biết
tình ta tha thiết muôn phần
Nhưng không ai nào ngờ
duyên đang mặn mà bỗng đã chia lìa
Đêm chia ly lạnh lùng
đưa một lần đến mai không còn
Đêm nay không còn dài
xin cho vài lời chớ trách nhau hoài
Lời từ ly êm ái để đầu không nói đêm này
Từ ngày mai ngăn cách hết rồi
Là khi đưa đón
Có mấy ai không buồn
Lúc duyên chưa tròn thương mến
Em lên xe hoa rồi!
Biết rằng sầu để một người
Rượu nồng càng được say
Mà đành lòng nếm chua cay
Mây sao quên hạn kỳ
cho trăng buồn vì nhớ mãi câu thề
Mây đem mưa trở lại
mưa hay nhiều lời khiến trăng mĩm cười
Không! Trăm không ngàn lần
không ai giận hờn nếu đã hay rằng:
Lòng người như chiếc lá nằm trong cơn gió vô tình…”
NGĂN CÁCH ra đời từ năm 1962, và đến năm 1964 AN PHÚ tái bản. Tiếc rằng, không biết đây là lần tái bản thứ mấy?
Đây là bài Boston quý hiếm của nhạc Việt Nam.
Tôi xin suy tôn nhạc sĩ Y Vân là ông vua Boston trong NGĂN CÁCH và ông vua Twist trong ca khúc SÁU MƯƠI NĂM
Từ ngày Y Vân qua đời cho đến nay, ngôi thứ này vẫn còn trống, xin mời các nhạc sĩ kế tiếp nối ngôi?


TRANHUUNGU

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2025

ÁNH TRĂNG AO - HẢI LY,LÊ KIM THƯỢNG

 


                Thơ  Đường Luật 2025                                          

                                             

Bài xướng    

         

          ÁNH TRĂNG  AO

 

Chiều chiều,em hát khúc đồng dao

Lùa nắng cho hương tỏa ngọt ngào

Những bước chân trâu bừa lỏm bỏm

Mấy hàng lau sậy cựa lao xao

Trúc xanh gầy lại bên sông vắng

Cò trắng bay về chốn núi cao

Hun khói lâng lâng mùi cỏ cháy

Tưới trầu mẹ múc ánh trăng ao

                                        

         HẢI  LY

 


Họa y đề      

 

       ÁNH  TRĂNG  AO

 

Ru chiều trầm bỗng khúc ca dao

Hương đất hương hoa tỏa ngạt ngào

Gánh lúa về thôn cười khúc khích

Lùa trâu thổi sáo điệu xôn xao

Hồn quê lắng xuống đời êm ấm

Khói rạ bay lên gió cuốn cao

Tối tối bên bờ em giỡn nước

Lùa trăng xỏa tóc tắm cầu ao

 


          Nha Trang, tháng  02. 2025

             LÊ KIM THƯỢNG




MƯA XUÂN - THƠ NHẬT QUANG

 

    


MƯA XUÂN

Mưa Xuân bên hiên tí tách
như lời thầm thì của đất trời
ướt mềm vai áo lụa
em bước nhẹ dưới cơn mưa mong manh

Nghe nồng nàn bài tình ca mùa mới
hát về những ngày xanh
mang hơi thở mùa Xuân tình yêu nẩy mầm
Mưa Xuân
là lời lả lơi của mây gió
Mưa Xuân
là lời ước nguyện của đôi ta

Mưa Xuân
là nét vẽ mềm mại lên bức tranh tháng Giêng màu nhớ!
Mưa Xuân
là khúc tình ca dịu êm, dịu dàng mà da diết
ngọt ngào giây phút ta bên nhau
hứng những giọt mưa đầu
long lanh, long lanh tình yêu.



Jos NHẬT QUANG


Thứ Hai, 24 tháng 2, 2025

HƯƠNG TÌNH XUÂN - NHẠC TRÍCH TỪ MARIAGE D'AMOUR ,LỜI THY LỆ TRANG







HƯƠNG TÌNH XUÂN
Nhạc : Trích từ Mariage d' Amour
Lời : Thy Lệ Trang
Ca sĩ : Diệu Hiền
Sản xuất : Sonar Production


Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025

HƯƠNG VIỄN PHƯƠNG - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ




 

HƯƠNG VIỄN PHƯƠNG


Mây viễn phương,
Ta cũng viễn phương
Ngược xuôi muôn dặm, cuộc tình trường
cánh chim bạt gió muôn phương đến
Tiếng hót say cùng mộng khói sương

Ta có đôi vai vầng Nhật Nguyệt
Đêm về ta có vạn vì sao
Mặc cho năm tháng bao xuôi ngược
Lòng vẫn xanh cùng đỉnh núi cao

Thế sự xem chừng cuộc tỉnh say
Nhục vinh,
Thôi chuyện thế gian này
Ta theo muôn dặm tình hoa cỏ,
Cho núi rừng hương mộng nước mây.
Ta quẩy lên vai túi vải đời
Cho tình viễn xứ đẹp dòng trôi
Biết rằng; đời lắm trò dâu bể!
Vẫn bốn mùa hương với đất trời.



New Orleans, 22/2/2025
MẶC PHƯƠNG TỬ


Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

TỪ DẠO ẤY CÓ HAI BÀI SLOW ROCK LÀM XÔN XAO NGƯỜI NGHE - TRẦN HỮU NHƯ

 


TỪ DẠO ẤY CÓ HAI BÀI SLOW ROCK
LÀM XÔN XAO NGƯỜI NGHE!
(Ngày mai thứ Bảy 22.2.2025, xin mời các bạn đón đọc ĐEO LON. Một bài viết cuối tuần, rất hấp dẫn… Bỏ qua sẽ mãi mãi không còn cơ hội… ĐEO LON!
-ĐEO LON là gì?
-Hãy đợi đấy!)
Tôi tiếp xúc nhạc miền Nam từ dạo 1955.
Từ năm 1955-1959, ngoài những lúc ôm cặp đến đến trường (dùng chữ ôm cặp đúng nghĩa vì những cuốn vở không có cặp đựng. Má tôi chằm cho tôi cái cặp bằng mo cau, bỏ một ít vở học, mấy củ khoai lang, khoai mì, tôi ung-dung đến trường, vui như chim hót buổi sáng, lòng nhẹ như gió ban mai. Những ngày nghỉ học tôi theo má tôi xuống ruộng mót lúa, hoặc xuống biển hôi cá).
Ngày ấy, ở Ấp Cây Găng, thuộc xã Văn Mỹ, quận Hàm Tân, tỉnh Bình Tuy - vùng xôi đậu - gia đình tôi nghèo quá nên “bị bỏ lại phía sau” chớ không phải như bây giờ, không “ai bị bỏ lại phía sau”!
Đến năm 1960 tôi lên tỉnh đi học.
Tôi bỏ lại sau lưng người mẹ trẻ, góa chồng rất sớm từ sau ngày Đình chiến 1954, và vì lẻ bạn, nên Mẹ tôi thường hát “Hòn vọng phu 3”:
“… Nơi phía Nam
Giữa núi mờ
Ai bế con
Mãi đứng chờ
Như nước non
Xưa đến giờ…”
Và tôi r đi tìm đường học vấn, bỏ lại người chị, đứa em, trong một mái tranh nghèo, tả tơi gió táp mưa sa, mỗi lần mùa mưa đến là nhà dột nát, vì lâu quá mà chưa có tiền mua tranh lợp lại. Vậy mà tôi đã khóc sướt-mướt khi phải rời căn nhà tranh này!
Tại sao phải dùng từ “lên tỉnh”, mà không “xuống tỉnh”?
-Từ Ấp lên Xã, từ Xã lên Quận, từ Quận lên Tỉnh… nên trường hợp của tôi “lên Tỉnh” là vậy chăng?
Và từ khi lên Tỉnh, tôi mê chữ thì ít, mà mê nhạc thì nhiều.
Tôi mê nhạc từ thời Kháng-chiến chống nạnh, tôi hát vui trên ruộng đồng nương rẫy:
“… Quần bay phất phới là quần đàn bà…” (“Cờ bay phất phới ngời màu Lạc Hồng”- Bài hát Giải phóng quân- 1954)!
Có lần nhạc sĩ Phan-Huỳnh-Điểu đến chơi nhà tôi, tôi xin lỗi anh, tôi hát vui “Quần bay phất phới…”. Anh cười, nói bậy quá, bậy quá!
Nhắc một chút cho vui, và cũng để khơi đầu cho bài viết ngắn sau đây.
Tôi đã thường nói rằng, tôi chỉ làm một công việc là nhắc để nhớ những bài tình ca đã một thời đi qua Chiến tranh - chúng ta đã vô tình quên - mà những bài tình ca ấy như những khúc hát thanh xuân của thuở yêu người, yêu đời, yêu đất nước.
Cũng từ dạo ấy…, từ trước, hoặc sau năm 1960 (tôi không nhớ rõ) có hai hai bài Slow Rock làm xôn xao người nghe, mặc dù thời bấy giờ nhạc Boléro đã bắt đầu xâm chiếm lĩnh vực ca nhạc và đồng hành trong những giai điệu Tango, Rumba, Valse, Modérato, Boléro, Cha cha cha…



-KIẾP THA HƯƠNG Slow Rock (Lam-Phương):
“… Chiều đi lặng lẽ màn đêm dần trôi
Bâng khuâng vì gió đông đến tim côi
Ngã mình nghe lá khô nhẹ rơi
Thấy lòng bớt cô đơn
Giữa ánh đèn kinh đô sáng soi
Hồn theo làn khói về nơi mộng mơ
Chim non mỏi cánh tung gió chơi vơi
Thẫn thờ nghe tiếng chuông ban chiều
Ngỡ rằng câu hát mỹ miều
Vì đời mình chỉ biết cô liêu…”
-ĐẠI LỘ HOÀNG HÔN Slow Rock (Y-Vân):
“… Người về, người đi, hoàng hôn một lối
Đường một, đường hai, chiều đưa vào tối
Trời cao và gió đầy
Hàng cây cùng ghế dài
Nào ai lẻ bóng
Nào ai thành đôi
Đời mình là con tàu qua nhiêù bến
Mà thăng trầm như trùng dương nổi sóng
Đại lộ hoàng hôn, hồn hoa ngập nắng
Thời gian thường vô tình theo đời sống
Ngày xanh thì khuất dần
Chiều rơi nhuộm tóc vàng
Mà trong lòng thấy còn thiếu tình thương…”
Hai bài hát khi ra đời đã được đón nhận nồng nhiệt, (và ngày đó nó lan truyền chớ không “lan tỏa” như ngày nay) điều đặc biệt là hai ca khúc này không phải vì ca từ, mà vì nhịp điệu, nhịp Slow Rock ngập ngừng, ngắt câu, lướt tới nhẹ nhàng… như một làn gió chướng thổi qua vùng trời Boléro, Tango, Valse, Rumba… làm người nghe thấy lạ!
Bây giờ nghe lại những “giọng hát cũ” trong hai ca khúc này, vẫn thấy như thuở ban đầu.
Tôi xin trích ra hai câu từ trong hai bài hát nêu trên, dù rất xa, nhưng làm tôi khó quên:
-“Vì đời mình chỉ biết cô liêu…” (Kiếp tha hương)
-“Ngày xanh thì khuất dần…” (Đại lộ hoàng hôn)
Nghe và hát lại để thương nhớ Lam-Phương & Y-Vân

TRẦN HỮU NGƯ

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025

TỰ THUẬT, VÙNG KỶ NIỆM - THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

 




TỰ THUẬT

Việc đời
Âu cũng có cơ phần
Nghĩ kiếp người sao vẹn ý xuân
Sự nghiệp - đã đành duyên bút mực
Công danh - thôi cũng nợ thi nhân.
Nhục-vinh tay mở trang hồng nhật
Hưng-phế lòng còn đóa Bạch Vân.
Cuồn cuộn tháng ngày đi tới mãi
Dòng trôi thế sự mãi xoay vần !


VÙNG KỶ NIỆM

Đâu đây lời mẹ ngọt ca dao
Ngỡ bến xuân xưa mới độ nào
Nhìn nhánh sông trôi chiều lắng xuống
Trông làn mây nổi gió lên cao
Thời gian chở cả tuồng dâu bể
Năm tháng đòi phen lớp dáng màu.
Tâm sự đời thơ về một sớm
Thương vùng kỷ niệm nắng xôn xao.

MẶC PHƯƠNG TỬ

LIÊN KHÚC NỖI LÒNG THA HƯƠNG 1 -NHẠC KHÊ KINH KHA







NỖI LÒNG THA HƯƠNG
NHẠC KHÊ KINH KHA
TRÌNH BÀY SỸ PHÚ


Thứ Tư, 19 tháng 2, 2025

TÌM ĐÂU ? -THƠ MẶC PHƯƠNG TỬ

 



TÌM ĐÂU?

Phật đâu,
Đi tìm đâu?
Đâu đâu cũng là xứ Phật
Đâu đâu cũng là Pháp Phật.
Đâu đâu cũng là cỏ nội hoa ngàn
Trái ngọt cây lành đẹp mãi ngàn năm.!
Phật về từ hạt sương trong
Phật ngoài cát bụi
Phật trong vạn loài
Nơi đâu khổ
Có Phật rồi
Nơi đâu tịnh
Tức Phật thời hóa thân!


New Jersey 1/2025
MẶC PHƯƠNG TỪ

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025

CHÙM THƠ XUÂN - THƠ TRẦN NGỘ

 



XUÂN CÒN

Xuân còn bung nụ đẹp lòng thay
Xuân vẫn nghe chim hót tháng ngày
Xuân đón hương nồng xây hạnh phúc
Xuân chào rượu nhạt níu tình say
Xuân gieo ái ngữ cho đời ngọt
Xuân thả thơ hiền để mộng bay
Xuân mãi ru lời mơ ước ấy
Xuân luôn thành thật trái tim này

TN
18. tháng giêng . 2025
Tết ất tỵ


XUÂN THIỀN
( thể thơ đường luật đối xứng )

Xuân thiền cảnh đẹp cảnh thiền xuân
Sân hận xả rồi xả hận sân
Tiếp đón hiền nhân hiền đón tiếp
Dần xa ác đạo ác xa dần
Khẩu lành kinh bụt kinh lành khẩu
Thân đọa ý ma ý đọa thân
Pháp phật thành tâm thành phật pháp
Lần xoay hạt chuỗi hạt xoay lần


TN
3 giờ chiều 10 .tháng giêng âm lịch


XUÂN ĐI

Xuân về hạnh phúc quá yêu thương
Xuân đến môi em thắm má hường
Xuân gởi ân tình khắp mọi ngả
Xuân chào ái nghĩa tận ngàn phương
Xuân vui pháo nổ giao thừa tết
Xuân đón thơ mừng những vấn vương
Xuân mãi cho đời luôn thịnh vượng
Xuân đi hứa hẹn biết bao đường


TRẦN NGỘ
Mùng 6 tết ất tỵ