MỜ BÓNG CHINH PHU
Chinh chiến cũng tàn theo bạo chúa
Chỉ có xương khô ngập cánh đồng
Một chút thiện lương ta gom nhặt
Đem về ươm lại một mầm xanh
***
Bóng mờ hiệp khách mài gươm đêm
Lạnh như cổ tích giờ băng giá
Gió thổi vi vu cố gọi hồn
***
Một nếp hằn in miền dâu bể
Phong sương còn đó bạc vai gầy
Một cội cây già soi bóng nước
Phả vào nhật nguyệt một làn hơi.
CẠN CHÉN QUAN HÀ
Hương đất sau mưa thơm ngai ngái
Thổi hồn một thuở chân quê mẹ
Một đi một bước đường xa lắc
Quan hà cũng cạn chén chuốc say.
NẺO THIỀN
Sông lặng chở trăng tìm bến đậu
Đò chiều gió thốc mỏng áo tơi
Bạt phương trời lạnh đêm cô tịch
Rớt tiếng chuông ngân một nẻo thiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét