Kính gửi quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.
Một mình uống trọn nỗi sầu xa quê.
Rượu cay an ủi cái chén lạnh,
Trong chén, (những) giọt lệ tản loạn,
Uống rượu hay là uống nỗi sầu quê hương?
Lời than của Phi Dã Thiền Sư
Rượu pha sầu ư, sầu pha rượu ư?
Thôi, cuối đường rồi, rượu cũng thế mà sầu cũng thế,
thắc mắc làm chi, hãy cứ nâng ly!
Thế nhưng ... uống một mình ư?
Đành vậy, chốn xa nguồn xa cội mấy ai người
tri kỷ để cùng nhau cạn chén?
Họa vận :
Dạo :
Một mình chuốc rượu canh thâu,
Quê hương xa tít lòng sầu chứa chan !
獨酌 ĐỘC CHƯỚC
苦酒滿金甌, Khổ tửu mãn kim âu,
三杯淚似珠。 Tam bôi lệ tự châu.
心傷不必問, Tâm thương bất tất vấn,
五十載離愁! Ngũ thập tải ly sầu !
杜紹德 Đỗ Chiêu Đức
* Nghĩa bài thơ :
Một Mình Chuốc Rượu
- Rượu đắng rót đầy vào ly vàng (chỉ cuộc sống sung túc đầy đủ),
- Uống vào ba ly thì nước mắt rơi như những hạt châu rơi.
- Chuyện thương tâm không cần phải hỏi đến nữa, vì...
- Đã năm mươi năm mang mối sầu ly biệt rồi !
* Dịch thơ :
UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
Rượu đắng chuốc ly vàng,
Ba ly châu lệ tràn.
Buồn chi còn phải hỏi,
Năm chục năm ly tan !
Họa xong thơ của Tiền bối làm cho tôi chợt nhớ đến bài thơ "Ký Xuân" của Vương Bột, người đứng đầu trong Sơ Đường Tứ Kiệt như sau :
羈春 KÝ XUÂN
客心千里倦, Khách tâm thiên lý quyện,
春事一朝歸. Xuân sự nhất triêu quy.
還傷北園里, Hoàn thương bắc viên lý,
重見落花飛. Trùng kiến lạc hoa phi.
王勃 Vương Bột
* NGHĨA BÀI THƠ :
XUÂN Ở NƠI XA
Trên bước đường ngàn dặm, lòng người khách tha hương đã mõi mê chán ngán rồi. Trước mắt lại thấy cảnh trí của mùa xuân ập về nên lòng lại càng muốn về ngay quê nhà. Cảnh quê xưa ở phương Bắc còn để lại nhiều thương cảm ở trong lòng, không biết đến bao giờ mới thấy lại được cảnh hoa rụng bay lả tả ở quê nhà đây.
* DIỄN NÔM :
XUÂN TRÊN ĐẤT KHÁCH
Ngàn dặm lòng quê mòn mõi,
Xuân về một sớm nhớ thay,
Đất Bắc quê xưa trông ngóng,
Ngàn trùng chỉ thấy hoa bay !.
Lục bát :
Mõi mòn ngàn dặm lòng quê,
Xuân về một sớm tái tê nhớ nhà.
Thương về đất Bắc quê xa,
Bao giờ thấy lại la đà hoa bay !
Đỗ Chiêu Đức diễn Nôm
Hoa rụng khi hoa đã tàn, xuân đã hết, cũng như tuổi trẻ rồi sẽ già đi, rồi sẽ giả từ cuộc sống nầy như hoa rơi rụng vậy, nhưng sẽ nhìn hoa rơi rụng ở đâu ? Ý của Vương Bột là muốn được nhìn hoa rơi rụng ở quê nhà, thâm ý của thi nhân là muốn được già được chết ơ quê hương hơn là bỏ thây nơi xứ lạ !...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét