TRỜI ĐÃ GIÊNG RỒI , EM BIẾT KHÔNG
𝐂𝐡ỉ 𝐜ò𝐧 𝐯à𝐢 tuần nữ𝐚 𝐥à 𝐓ế𝐭. Đố𝐢 𝐯ớ𝐢 𝐤ẻ 𝐱𝐚 𝐡ươ𝐧𝐠, 𝐥ú𝐜 𝐧à𝐲 𝐥à 𝐧𝐡ữ𝐧𝐠 𝐧ỗ𝐢 𝐧𝐡ớ 𝐧𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐝𝐚 𝐝𝐢ế𝐭… 𝐂à𝐧𝐠 𝐝𝐚 𝐝𝐢ế𝐭 𝐤𝐡𝐢 𝐬á𝐧𝐠 𝐧𝐚𝐲, 𝐧𝐠𝐨à𝐢 𝐤𝐢𝐚, 𝐭𝐮𝐲ế𝐭 𝐭𝐫ắ𝐧𝐠 𝐩𝐡ủ 𝐧𝐠ậ𝐩….:
Em xa. Xa ngái tận phương trời
Ở đây tuyết trắng giăng mờ ngõ
Tháng giêng em và tôi hai nơi
Nơi quê nhà trời đã vào xuân
Em nơi nào, Sài Gòn, Qui Nhơn?
Tôi qua Nữu Ước trời không độ
Khuấy cốc cà phê đặc nỗi buồn
Em nơi nào, nắng có vàng không?
Cho tôi về thăm lại Ban Đông
Những đồi hoa tím, đồi sim tím
Tím theo từng cây số nhớ nhung
Em nơi nào, chim én về không?
Trời quê hương lúa trổ đòng đòng
Cho tôi nhớ lại mùa xuân cũ
Em đã theo đời tôi ruổi rong
Em nơi nào, hương sứ còn vương?
Tôi có người yêu đẹp lạ thường
Đêm tối miền cao trời thấp lại
Muôn sao trời cũng chụm yêu thương
Em nơi nào, rừng có lao xao?
Trời mù sương, bóng em gầy hao
Tôi đi để lại người em nhỏ
Giữa rừng hoa quì vàng chiêm bao
Xin em hãy lại căn nhà cũ
Giúp mẹ tôi lau màng nhện giăng
Cố thử xem giùm trong một xó
Đôi giày há mõm thuở thanh xuân
Xem thử trong giày còn hạt cát
Của những ngày tôi lội thăm em
Xem thử đế giày còn bẹt gót
Của những ngày gian khổ lênh đênh
Em nơi nào, ở nơi nào nhỉ
Trời đã giêng rồi, em biết không
Tôi qua Nữu Ước ngày không độ
Gọi cốc cà phê, lạnh nỗi lòng
Lạnh thêm nỗi nhớ trùng trùng
Tìm đâu hương cũ giữa dòng viễn khơi
TRẦN HOÀI THƯ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét