KHI MÌNH
“ biểu được bình minh đẹp
nắng quái chiều hôm cũng tắt rồi “
thơ Chế Vân
-
Nhân nghiã cũng đi vào đoạn cuối
Trên bàn sạch nhẵn nưóc cùng nôi
Cơm rưọu no say ngươì dông biệt
Phưong xa cát buị gió tơi bời
Vưòn hoang nhà trống tàu lá chuối
Bên nhà văng vẳng tiếng à ơi ?
Ngày ngày năm năm rồi thàng tháng
Mà ta lạc bưóc nuớc non ngươì
Nhìn lê dăm tháp nơi đâu nuí
Đêm hè đom dóm ánh trăng rơi
KHỔ SỞ
Xã hội làm khổ mình ½
Con lại mình làm khổ mình
Đang ông biến thành thằng
Đang dậy thành mất dậy
Có ông ăn việc làm
Khi không thành bị gậy
Đang làm nài voi
xuống làm nghề thịt chó
đang ở trong nhà
bị tống ra ngủ ngoài đuờng
đang công dân thành tù nhân
đang tỉnh trở thành điên >
bị vợ cho mọc sừng
bị ghệ cho leo cây
xơi thịt chó không có
toàn giả cầy
hết giả đến dói
đều lừa đảo
chả cơm toàn cháo
không có Bố Cái Đại Vương
toàn là Bố Lếu Bố Láo
KIẾP NGƯƠI
Trên gác xép nhòm đời đáng chán
Dôn người vào bể cạn mà bơi
Bon chen người lẫn với dòi
Con thì chìm nghỉm con đòi nhô lên
Bờ nhân thế đồng tiền bát gạo
Hết lộn sòng bát nháo đảo điên
Thanh Hiên rồi lại Tiên Điền
Tố Như sống lại cũng điên cái đầu
Nào đâu phải cây cầu bờ bãi
Mà chỉ là luống cải vườn rau ?
Dẫu rằng toàn rặt biển dâu
Thuyền trôi trên sóng bạc đầu mà thương
-
Thủa trời đất nổi cơn mưa bụi
Thấm cả đàu cả tóc cả khăn
Giang sơn còn 1 chiếc quần
Đội tròi đạp đất cái thân cởi trần
50 tuổi bản than đáng ngán
Vỗ bụng rau hoạn nạn chưa qua
Văn chương thua vốn đàn bà
Thiên trời địa đất ta bà thế gian
Nào có thể tiền oan nghiệp chướng
Nào nữa là bể hoạn lênh đênh
Dọc ngang múa mãi nơi vườn
Giang san như ngọn gió nồm qua sân ?
Nơi cuộc sống vô tiền đâu được
Loạn tơi bời cày cuốc bỏ đi
Thì thôi ? thôi thế ? thôi thì ?
CHU VƯƠNG MIỆN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét