CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2024

TÌNH CỜ GẶP NHAU - TỪ KẾ TƯỜNG



 Tranh Đỗ Duy Tuấn


TÌNH CỜ GẶP LẠI NHAU

Tôi vốn không tin ở số mệnh mà chỉ tin vào chính mình. Và cũng chỉ tin vào chính mà có những việc còn nằm ngoài ý muốn, hay sự mong đợi tưởng đã ở trong tầm tay. Bởi thế tôi chơi Facebook không mong cầu một điều gì, chẳng muốn sân si với ai trên thế giới mạng vốn không có bờ bến, không có điểm dừng và chuẩn mực của ứng xử. Tôi chơi Facebook như minh có trong tay một trang viết, viết cái gì mình thích và nó thuộc về mình. Đồng thời mình chịu trách nhiệm với những gì mình đưa lên dù đó là lúc ngẫu hứng thơ, văn, tạp bút, ghi chép…
Nhưng Facebook luôn có những thú vị và luôn bất ngờ. Thỉnh thoảng tôi lại nhận được một tin nhắn trong inbox của một người có tên rất lạ. Nhưng nội dung tin nhắn thì dường như rất thân quen khiến tôi đặc biệt quan tâm và không khỏi tò mò nên mở trang của người nhắn lên. Thật xúc động và ngậm ngùi khi nhận ra tấm ảnh đại diện người vừa nhắn tin. Hóa ra đó là người rất quen nhau giờ đã ở nước ngoài, cách xa nhau nửa vòng trái đất, bên kia bờ Thái Bình Dương. Rồi từ những dòng tin nhắn kỷ niệm ùa về… những năm tháng sống lại từ dưới tro than.
Ngày ấy em hãy còn rất trẻ, tôi cũng chưa tuổi trung niên, giờ em đã có gia đình, cuộc sống tốt hơn, con 2-3 đứa. Tôi thì vẫn đi về như chiếc bóng, liêu xiêu đường nhỏ, vai gánh nhọc nhằn, lẻ loi mưa nắng, xáo động nhân tình thế thái. Hẹn gặp lại một lần nào nữa chăng? Dẫu là bạn cũ, dẫu là người xưa, dẫu là một lần đã quen nhau? Tôi bỗng nhớ lại bài hát "Tình cờ gặp lại nhau" của anh bạn tôi là cố NS Trần Quang Lộc. Dẫu không đàn cũng ngồi hát: "Tình cờ gặp lại nhau/Dường như lâu lắm rất quen nhau/Gặp lại nhau mắt vương niềm đau/Gặp lại nhau lúc sắp xa nhau/Gặp lại nhau tóc xanh phai màu..."
Tôi tin rằng, dù ai đó không phải là nhà văn. Mà cứ gì phải là nhà văn mới có tâm hồn lãng mạn? Chúng ta đều có trái tim người, sống bằng chính nhịp đập của trái tim mình, từng khoảnh khắc mà cuộc sống đã cưu mang, đều sẽ có những giây phút chạnh lòng với kỷ niệm, với ký ức. Người có trái tim nhạy cảm thì luôn da diết với những bất thành, với những ước mơ không toại nguyện.
Ai cũng thế, đã từng đi qua một cuộc tình bằng bước chân rụng vỡ yêu thương, tan nát da thịt thành những dấu tích. Tôi tin, đều có những lúc phải nghẹn ngào giữa nhớ và quên như mưa và nắng sáng lòa lên một hình bóng tưởng cũ xưa nhưng không bao giờ thôi tồn tại.
“Hỏi người, người về đâu/Đường đi ai biết chứ nông sâu/Gặp lại nhau mắt vương niềm đau/Gặp lại nhau lúc sắp xa nhau/Ngoãnh nhìn nhau trước khi qua cầu”…
Facebook là một thế giới ảo mà thật, thật mà ảo. Nó là một nhịp cầu bắc qua thời gian, không gian để khoảng cách nghìn trùng gần lại. Và hãy dừng lại ở ký ức, kỷ niệm của thuở ban đầu chứ không nên tái hiện cuộc gặp gỡ trong hiện tại. Bởi chắc chắn ta sẽ không chịu đựng được sự thất vọng, tan vỡ của cơn mơ không giống như ta mong muốn. Facebook thật cũng chết người mà ảo cũng chết người nên tốt nhất cứ đứng ở hai bờ khoảng cách nghìn trùng để hy vọng cánh hoa lưu ly tím ấy sẽ trôi ngược dòng trở về. Và chỉ thế thôi.
Đã có những lúc “Tình cờ gặp lại nhau” giữa tôi và em ngày ấy. Tôi cứ nghĩ rằng ta sẽ chữa lành vết thương cho nhau sau bao năm tháng trong khoảng cách nghìn trùng. Nhưng thật ra, vết thương đã không lành mà có vẻ như đã đau thêm một lần nữa. Em ạ.


TỪ KẾ TƯỜNG

Không có nhận xét nào: