CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN BLOG NHÃ MY. CHÚC CÁC BẠN THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2024

TRÊN CAO NGUYÊN ĐÁ - THƠ NGUYỄN AN BÌNH

 



TRÊN CAO NGUYÊN ĐÁ


Em có bao giờ tự hỏi

Khi phượt một mình trên cao nguyên đá

Mây trôi trên đầu bồng bềnh

Ghềnh đá chông chênh dưới đất

Đường cùi chỏ quanh co lạ mắt

Chân đi mỏi nào giáp hết đường biên đất nước

Khi chiều buông sương tím giăng mờ mịt

Cô sơn nữ gùi trên vai xuống núi

Thoảng đâu đây dòng nhựa thơm Sa Mộc

Biết có kịp về Mèo Vạc

Theo dấu ngựa thồ rộn rã buổi chợ phiên.

Có bao giờ em tự hỏi

Nơi nào có những ngôi nhà trình tường độc đáo

Mát vào hè lại ấm áp ngày đông

Bên rào đá xám tro

Bên bức tường đất đen nâu

Nhuốm bụi thời gian cũ kỹ

Có sắc hoa đào hồng – trắng muốt hoa mận hoa mơ

Luống cải vàng trong nắng sớm ban mai

Chìm khuất bạt ngàn giữa mùa hoa tam giác mạch

Những cánh hoa li ti trắng hồng đổi thay theo thời khắc

Điểm xuyết giữa núi rừng Đông Bắc

Em có thấy tim mình rộn rã gọi tên anh?


22/03/2024

NGUYỄN AN BÌNH


Thứ Năm, 30 tháng 5, 2024

TÔN NỮ VÔ NAM - THƠ HUỲNH TÂM HOÀI ,NHẠC NGUYỄN HỮU TÂN




 
    NGUYỄN HỮU TÂN & HUỲNH TÂM HOÀI


TÔN NỮ VÔ NAM
THƠ HUỲNH TÂM HOÀI
NHẠC NGUYỄN HỮU TÂN
HOÀ ÂM LÊ HÙNG
TRÌNH BÀY PHÚC DUY
VIDEOCLIP HUỲNH TÂM HOÀI






Thứ Tư, 29 tháng 5, 2024

CHÙM THƠ HOA VĂN




 TẶNG                                    



Tặng Em thơ cõi hồng này

Qua dâu bể với đắng cay ngọt bùi

Khi bâng khuâng lúc ngậm ngùi

Từng lời thương cảm bên đời thiết tha

 

Nhớ ngày xanh tóc đã qua

Cũng đau xót cũng phong ba nhọc nhằn

Đời phù phiếm bóng phù vân

Dọc ngang còn mất xuân dần phôi pha

 

Tình yêu thương chẳng nhạt nhoà

Có mừng có tủi có hoa bốn mùa

Tặng em cả tuổi vàng thơ 

Mai tôi theo gió nghìn thu nhẹ nhàng.



03/22/2024

 

GÁNH ĐỜI VAI NẶNG                                  



Từ tôi Xuân Hạ Thu Đông

Vai mang Lục bát mênh mông gánh tình

Duyên thơ duyên bút duyên mình

Ngược xuôi mấy nẻo vô tình trăng soi

 

Nghe như có tiếng qua rồi

Dòng xanh đã cạn dòng đời đong đưa

Đường về ít nắng nhiều mưa

Vẫn mang theo tiếng hát mùa gió bay

 

Gặp nhau chữ nặng thơ dầy

Đẹp câu ân nghĩa tình đầy xuyến xao

Xứ tôi Xuân đến hoa đào

Xứ em mưa bụi non cao chập chùng

 

Tôi yêu xứ ấy vô cùng

Từng câu thơ mộc mạc chừng vàng hoa

Tuổi đời chừ đã sương sa

Còn mong thơ phú dăm ba tháng ngày

 

Chưa bao giờ phủi thơ tay

Vì đời còn thỉnh thoảng cay mắt nhìn

Còn thơ còn lắm bạn hiền

Còn em trong mỗi chiều nghiêng nhớ về.



03/27/2024

 

NẮNG CUỐI                                      



Tôi gánh thơ đi cũng tuyệt trần

Vào đời nhiều lúc cũng phân vân

Mong chi mai mốt tên cùng tuổi

Mới có bạn bè để kết thân

 

Ta cần nhau một chút chân tình

Là đẹp hơn nhiều lợi với danh

Đâu phải tình này hay lẽ nọ

Hay là chín bệ hoặc cung đình

 

Dầu có tuổi tên cũng thế thôi

Cứ vô tư bước giữa dòng đời

Ước mơ cuộc sống đầy thi vị

Một chút ân tình trăng sáng soi

 

Rồi cũng trăm năm cũng bạc đầu

Ta ngồi đếm lại những cơn đau 

Thương mình thương bạn thương tình nghĩa

Một thuở nào xa lúc bể dâu

 

Tạ ơn tình bạn tạ ơn em

Sáng chữ sáng câu chẳng muộn phiền

Trọn kiếp thơ văn ngày tháng muộn

Đường chiều nắng đã cuối bờ nghiêng.


 

04/02/2024

HOA VĂN


Thứ Ba, 28 tháng 5, 2024

GÓC PHỐ BÌNH YÊN - THƠ NHẬT QUANG

 




Tác phẩm: PHỐ XANH
Tranh Sơn dầu của Nhật Quang
Kích thước: 50 x 70



GÓC PHỐ BÌNH YÊN
Nơi tôi về
góc phố bình yên
Bên những cung đường trầm bổng
Rợp hàng cây hong xanh mùa ước vọng
Có tiếng chim hiền hòa gọi nắng ban mai
Nơi tôi về
con phố đong đầy gió ngày dài
Tôi như cánh chim vút bay cuốii ngàn
Nhặt lên những nỗi niềm...ngày tháng an nhiên
Mơ khoảng trời không bão bùng, giông tố
Những sớm con phố cười hiền
Qua khung cửa nhìn đóa hoa nở tinh khôi
Thêu lên ngày nắng mới lung linh
Tôi trầm mặc bên tách cà phê luyến nhớ...
Nơi tôi xách xa
Sài Gòn đượm vương bao kỷ niệm...
Cuộn vào những giấc mơ...mềm áng thơ rời
Thôi đừng đếm những nỗi buồn
Để nghe hồn thanh thản khúc nhạc trú ngụ bình yên.


Biên Hòa tháng 5- 2024
NHẬT QUANG

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

THỰC - MƠ 1-2. - THƠ LÊ KIM THƯỢNG

 



THỰC -  MƠ  1 - 2

  

1. 

 

“Ngày Xưa” nhớ lắm… “Ngày Xưa”

Em tôi mười sáu tuổi vừa tròn trăng

Đường tình hoa tím Bằng Lăng

Tím màu chung thủy, giăng giăng đêm ngày

Tay ngà, môi ngọc, tóc mây

Mắt hiền, dáng đẹp… vòng tay ấm tình

Em – Tôi, hai đứa lặng thinh

Gió nghe xào xạc ru tình thanh tân

Cái nhìn sao cứ bâng khuâng

Tóc tơ che cổ trắng ngần chảy xuôi

Ghi lòng, em nói… Yêu tôi

Ghi lòng, tôi đã nói rồi… Yêu em

Chiều lên tóc biếc ngủ êm

Cho tôi gối mặt, gối lên nồng nàn

Mắt mi ngủ giấc mơ màng

Nụ hôn lặng lẽ, dịu dàng nhẹ êm

Chiều lên… muộn lắm, chiều lên

Bàn tay cứ muốn bắt đền… bàn tay

Hoàng hôn bóng ngã về Tây

Yêu đương một thuở… nồng say một thời…

 

2. 

 

Hình như… yêu để rồi thôi

Hình như… em đã bỏ tôi thật rồi?

Em nhìn về phía xa xôi

Bóng tôi vẫn đợi, đơn côi lạc loài

Chiều Sao Hôm… sáng Sao Mai

Hai đầu nỗi nhớ, cách hai phương trời

Em về bên ấy với người

Xa lòng, xa mặt, sao lời… nhiêu khê?

Nhớ nhau còn đó câu thề

Nhớ nhau còn đó lối về tơ vương

Nhớ nhau lời nói yêu thương

Nhớ nhau duyên số vô thường đổ xiêu

Có người mắc cạn sông yêu

Mênh mông trời nước, sáng chiều hổ ngươi…

Môi son Thiếu phụ còn tươi

Tóc dài còn bới, nụ cười còn xinh

Em còn giọng nói đa tình

Nuôi con đời Thực… nuôi mình đời Mơ

Bao giờ cho đến bao giờ

Tôi – Em đời Thực… không chờ kiếp sau?

 

             Nha Trang, tháng  05. 2024

                  LÊ KIM THƯỢNG

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2024

ALBUM LỜI MẸ RU - THƠ HUỲNH TÂM HOÀI - PHỔ NHẠC & TRÌNH BÀY NGUYỄN HỮU TÂN









THU TUYỀN -TIẾT ĐÀO,ĐỖ CHIÊU ĐỨC DIỄN NÔM

 

 Họa ảnh  Điện ảnh  và Tượng của Tiết Đào


Góc Đường Thi  :   

                    THU TUYỀN của Tiết Đào


                          
     Tiết Đào qua họa ảnh

       TIẾT ĐÀO 薛濤(Khoảng 768—832)tự là Hồng Độ 洪度, người đất Kinh Triệu xứ Trường An (TP.Tây An tỉnh Thiểm Tây ngày nay). Bà là Nữ Thi nhân đời Đường, là nhạc kỹ nỗi tiếng của xứ Thành Đô. Bà chế tác ra loại giấy có màu hồng đào dùng để chép thơ, gọi là "Tiết Đào Tiên 薛濤箋". Từng có một mối tình nồng thắm với thi nhân tài tử Nguyên Chẩn. Sau khi thoát ly phường nhạc bà vẫn ở vậy không lấy chồng. Công viên Vọng Giang Lâu của xứ Thành Đô ngày nay còn có danh thắng TIẾT ĐÀO MỘ 薛濤墓. Người đời sau xưng tụng bà là một trong "Tứ Đại Nữ Thi Nhân đời Đường 唐代四大女詩人", và là một trong "Thục Trung Tứ Đại Tài Nữ 蜀中四大才女". Thơ của bà còn lưu truyền đến đời sau hơn 90 bài. 

      Sau đây là một trong những bài thơ Thất Ngôn Tứ Tuyệt nổi tiếng của bà :

                 秋泉                             THU TUYỀN
           冷色初澄一帶煙,   Lãnh sắc sơ trừng nhất đới yên,
           幽聲遙瀉十絲絃。   U thanh dao tả thập ti huyền.
           長來枕上牽情思,   Trường lai chẩm thượng khiên tình tứ,
           不使愁人半夜眠。   Bất sử sầu nhân bán dạ miên !



* Chú thích :
    - Thu Tuyền 秋泉 : là Suối Thu, là Suối nước khi vào thu.
    - Trừng 澄 : là Trong suốt. Sơ 初 là mới, vừa mới. Sơ Trừng 初澄 là Vừ mới chuyển sang trong suốt khi mùa thu đến.
    - Nhất Đới Yên 一帶煙 : là Một dãy sương khói.
    - U Thanh 幽聲 : là Âm thanh trầm buồn.
    - Tả 瀉 : Chữ TẢ 瀉 có ba chấm Thủy 氵chỉ (nước) Tuôn, đổ. 
    - Trường Lai 長來 : là Hồi nào tới giờ; Chỉ việc gì đó xảy ra liên tục từ qúa khứ cho đến hiện nay. Còn có nghĩa là "Hồi nào tới giờ... vẫn vậy!".
    - Khiên 牽: là Dẫn, Dắt. Nhưng KHIÊN TÌNH TỨ 牽情思 không có nghĩa là "Dẫn dắt tâm tư tình cảm", mà có nghĩa là "Khơi dậy cái tâm tình nhớ thương ở trong lòng".
    - Sử 使 : là Làm cho, Khiến cho; nhưng BẤT SỬ 不使 có nghĩa là "Không để cho". 

* Nghĩa bài thơ :
                           SUỐI THU
        Cái lạnh lẽo của màu thu làm cho con suối mới trong xa trông giống như là một dãy sương khói mông lung. Âm thanh trầm buồn của tiếng suối xa xa nghe như là tiếng thập huyền cầm văng vẳng. Cứ thế hằng đêm bên gối tiếng suối như cứ khơi dậy cái cái tâm tình nhớ thương ở trong lòng. Không để cho con người sầu muộn có thể yên giấc lúc nửa đêm về sáng.

        Đọc bài thơ của nữ sĩ Tiết Đào làm cho ta nhớ đến bài "Giọt Lệ Thu" của nữ sĩ Tương Phố thời Tiền chiến với...               

                  Sầu thu nặng lệ thu đầy
              Vi lau san sát hơi may lạnh lùng
                Ngổn ngang trăm mối bên lòng
              Ai đem thu cảnh bạn cùng thu tâm. 





       Thu Cảnh đã hiu hắt buồn rồi; Thu Tâm càng se sắt hơn với những người đa sầu đa cảm. THU 秋 trên TÂM 心 dưới kết thành nỗi SẦU 愁 của buổi đầu thu heo may lạnh lẽo. 

* Diễn Nôm :
                          THU TUYỀN

               Suối lạnh vừa trong như khói mây,
               Róc ra róc rách tựa mười dây.
               Tình riêng vẳng mãi vang bên gối,
               Không để người sầu được ngủ say.
  Lục bát :
               Suối trong như dãy khói mây,
               Tiếng tuôn róc rách mười dây đàn buồn.
               Tình sầu bên gối mãi vương,
               Khiến người sầu muộn canh trường khôn yên.
                                                            Đỗ Chiêu Đức diễn Nôm.


                             ĐỖ CHIÊU ĐỨC


Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2024

KHI ĐỜI ĐÃ XANH RÊU - THƠ NGUYỄN AN BÌNH

 




KHI ĐỜI ĐÃ XANH RÊU


Hẹn từ ngày nắng còn xanh

Hẹn đêm trăng khuyết chưa tàn

Mặt hồ gương soi bóng nước

Em ngồi tôi vẽ dung nhan.

Đồng xưa ngái chút rạ rơm

Cánh diều vờn theo khói cơm

Tiếng cười giòn trong nắng ấm

Môi người biết có còn thơm.

Hoàng lan thuở em mười tám

Xuân thì thả nhẹ gót son

Ai còn thương mùa hoa cũ

Ráng chiều nhuộm đỏ hoàng hôn.

Làn hương thoảng vương tà áo

Quê người ai đợi nắng lên

Tình trôi qua miền khát vọng

Ướt hồn thánh thiện gọi tên.

Hẹn từ mưa sớm ngoài hiên

Hẹn giọt sương khuya yên bình

Tiếng đàn vang trong xa vắng

Tôi chờ nghe bước chân quen.

Chiếc lá bay theo thời gian

Tìm đâu lời hẹn trăm năm

Lời rêu khắc trên vách núi

Tên người gõ nhịp ăn năn.


27/04/2024

NGUYỄN AN BÌNH


Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2024

CHÙM THƠ HOA VĂN




 

LUNG LINH    



Đời cho được mấy Thu vàng nữa

Thơ có còn chờ trang giấy thơm

Ý vẫn lung linh tình vẫn đẹp 

Giữ câu son sắt để vuông tròn

 

Tuổi đã đầy vai thơ viết vội

Ngày mong manh tháng cũng mong manh

Tôi đi trên lối tình riêng một

Lặng lẽ bên chiều giọt nắng xanh

 

Một giấc đời thôi cũng tuyệt vời 

Tôi luôn mơ tưởng tháng ngày vui

Tháng ngày có những tình thân thiết

Với những lời ca tiếng ngọt bùi

 

Tôi nghĩ một ngày kia gió bay

Thế thân ai nhắc tiệc ai bày  

Một hồn thơ phủ đôi bờ ấm

Lòng lại nhủ lòng thuở chén say



Tôi ngước nhìn theo chiếc lá rơi

Nhìn làn mây trắng nhẹ nhàng trôi

Yêu thương nơi đến cùng nơi ở

Và mối Tình thơ sáng cuộc đời.



03/17/2024



 

ÁO THƠ ÁO TÌNH   

Hoa Văn gửi Song Linh


Gửi nhau một chút chân tình

Cuộc đời ừ nhỉ đã đành rong chơi

Trăm năm còn mất nụ cười 

Trắng phau mái tóc từ hồi bể dâu



Bao năm núi thẳm rừng sâu

Ngày nghe chim hót đêm sầu vượn kêu

Nắng mưa gió bão trăm chiều

Áo hoàng hoa cũng những điều nhục vinh



Trời xưa đất cũ bóng hình

Trong cơn mơ tưởng vô tình tuổi tên

Một thời mưa gió ưu phiền

Tháng năm còn đó chưa quên nhọc nhằn



Đếm sầu qua những vết nhăn 

Đếm thời gian xót xa thầm cuộc vui  

Giờ còn thơ tặng nhau thôi

Tình Song Linh đẹp xa xôi nghìn trùng



Bước chân sông núi đã từng

Có chi thân thế chập chùng gió đưa

Nặng lòng non nước xa xưa

Áo thơ áo lính giấc mơ tuyệt vời.



03/19/2024


 

YÊU THƯƠNG CÒN LẠI  



Tình vẫn vui chưa đến ngày khánh tận

Thơ vài dòng viết vội để làm vui

Áo văn chương thi phú đẹp muôn đời

Chân chiều muộn vẫn tràn đầy hạnh phúc



Bạn thi văn, tôi nòi tình mấy lúc

Thơ dở hay cũng rạng rỡ vô cùng

Vì tâm hồn còn bát ngát hương trong

Yêu nhân thế bởi tình này nghĩa nọ



Tôi yêu thơ không giàu sang nghèo khó 

Vì đường riêng còn lá biếc cây xanh

Và trong tôi hoa nở chút ân tình

Tôi vẫn đi dù tuổi đời đã cạn



Đời như thế cũng để lòng viên mãn

Chuyện hơn thua đã đến lúc bạc đầu

Cùng những ngày nên quên hết sầu đau 

Giữ chi nữa vì tình đời còn đẹp



Tuổi chiều cạn chân thơ còn bước tiếp 

Để trăm năm tha thiết được vuông tròn

Một ngày kia ta cũng khuất đầu non

Như trăng lặn nhường đêm tàn cõi tối



Vào cuộc đời quên đi từng dấu hỏi

Tôi vui buồn năm tháng cứ miên man

Chữ yêu thương ân nghĩa vẫn dâng tràn

Trong cõi nhớ tôi âm thầm khép mở

 

Tôi vẫn coi cuộc đời như hoa nở

Chuyện hơn thua vẫn tiếng nói nhân sinh 

Vài câu thơ đi vào cõi mông mênh

Cũng hoan hỉ lòng mình còn thi phú



Dù tay không tôi cho là đầy đủ

Có tiếng tăm ta vẫn kiếp con tằm

Ăn lá dâu phải trả lại tơ giăng

Kết thành kén cho đời thêm nét đẹp

 

Trời cho viết mình làm thơ trọn kiếp

Lòng thêm vui và tình cũng thêm vui

Bạn và tôi vẫn tha thiết yêu đời  

Ta vững bước trên đường trần phước hạnh.




03/22/2024

HOA VĂN

 

 

CHA MẸ LÀ NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN - VŨ THỊ HƯƠNG MAI

 



Hương Mai




đến tôi

CHA MẸ LÀ NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN

-------------

Lứa tuổi mới lớn đánh dấu bước trưởng thành ban đầu của đời người. Những thay đổi về sinh lý, những sự biến động về tâm lý là những khó khăn, thách thức đối với các cô, cậu học trò mới lớn. Để cho chúng tự vượt qua ải cam go của giai đoạn này sẽ rất khó khăn đối với chúng. Vai trò của cha mẹ đối với con cái ở lứa tuổi này phải được coi như người thầy đầu tiên trong việc giáo dục nhân cách, giới tính - tình yêu và định hướng nghề nghiệp giúp con. Chúng đang học làm người lớn chứ chúng chưa phải là người lớn thực sự. Suy nghĩ của chúng vẫn còn hạn chế bởi kinh nghiệm sống, hành động thường bồng bột và nông nổi. Nhiều bậc cha mẹ đều mong muốn con cái mình khôn lớn nên người, thành tài, thành danh nhưng lại không nhận thức được vai trò của mình với tư cách là người thầy đầu tiên của con. Họ cho rằng, việc giáo dục và dạy dỗ con thành tài là thuộc về trách nhiệm của nhà trường, họ phó mặc trách nhiệm ấy cho các thầy cô giáo, còn trách nhiệm của cha mẹ chủ yếu là nuôi dưỡng. Đó là một quan điểm hết sức phiến diện, chủ quan và có phần vô trách nhiệm đối với con cái. Lẽ đương nhiên, giáo dục trong nhà trường là quan trọng trong việc bồi dưỡng tri thức, nâng cao năng lực bản thân, hình thành nhân cách. Song đó mới chỉ là một nửa về phía nhà trường, còn gia đình là nửa còn lại mới có thể tạo nên phần hoàn thiện trong việc giáo dục, nuôi dưỡng và dạy dỗ. Nếu các bậc cha mẹ coi thường vai trò giáo dục của mình đối với con cái thì quả là sai lầm nghiêm trọng. Cha mẹ đóng vai trò quyết định đến sự trưởng thành của con cái, còn trường học chỉ là nơi gửi gắm tạm thời, gia đình mới là cội rễ.

Đối với tuổi mới lớn, sự quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ của cha mẹ đòi hỏi phải sát sao hơn, cần nghiêm khắc nhưng không cứng nhắc, rập khuôn. Bởi vì ở lứa tuổi này, do có những chuyển biến về tâm lý mạnh mẽ nên đôi khi hay khác thường, lúc vui, lúc buồn bất chợt; khi thì sôi nổi nhiệt tình, lúc lại trầm lắng ưu tư; có lúc hiền lành ngoan ngoãn nhưng bỗng có lúc lại nổi loạn và ngang bướng phản kháng người lớn kịch liệt. Để có cách giáo dục phù hợp, đúng đắn đối với con cái ở lứa tuổi này, điều trước tiên đòi hỏi cha mẹ phải tìm hiểu tâm lý của con mình, thông cảm và chia sẻ với chúng, giúp chúng hiểu và chấp nhận những thay đổi lớn về cơ thể và cả về tình cảm. Từ đó mới có thể giúp con bước qua giai đoạn này một cách vững vàng để chuẩn bị cho những bước thành công sau này.

Không phải đến lứa tuổi này mới cần có sự giáo dục của cha mẹ, mà “dạy con từ thở còn thơ” là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi bậc làm cha, làm mẹ. Đứng từ góc độ gia đình nói chung, cha mẹ đều có trách nhiệm ngang nhau trong việc giáo dục con cái. Có nhiều ông bố quan niệm rằng, trách nhiệm dạy dỗ và nuôi nấng con cái thuộc về người mẹ là chủ yếu. Vì vậy, trong nhiều gia đình, người mẹ đóng vai trò chủ đạo trong việc nuôi dạy con. Nhưng trên thực tế cho thấy, người cha nên đóng vai trò chủ đạo trong việc nuôi dạy con, như vậy sự trưởng thành của con cái sẽ toàn vẹn và cứng cáp hơn.

Hiển nhiên, khi em bé vừa mới sinh ra, người mẹ là người đầu tiên chăm sóc, bế ẵm và cho con bú. Ngay từ buổi ban đầu, con cái đã cảm thấy gần gũi, quấn quýt mẹ hơn. Đó cũng là lẽ thường tình, nhưng không phải vì thế mà người cha quên lãng trách nhiệm của mình. Khi con còn nhỏ, chúng thường gần gũi mẹ nhiều hơn. Nhưng khi đã lớn, chúng lại cần có sự giáo dục nghiêm khắc của người cha. Người cha vừa là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa của gia đình cả về kinh tế và tình cảm. Cách dạy dỗ nghiêm khắc của người cha sẽ bổ sung cho sự giáo dục mềm dẻo của người mẹ. Nhờ đó mà sự phát triển của con cái cả về tư duy và tình cảm sẽ có sự hài hòa. Con trai thường học theo tính cách, tư duy và cách rèn luyện của người cha. Học tập người cha để sau này chúng cũng muốn trở thành người đàn ông vững chắc, là trụ cột của gia đình. Còn bé gái thường thừa hưởng ở mẹ tính nết nhu mì hiền lành, phúc hậu để sau này chúng cũng sẽ là một người mẹ tốt. Đó chính là những ông bố, bà mẹ lý tưởng trong mắt con cái họ. Con trẻ học được ở người cha sự dũng cảm, tự tin, mạnh mẽ và học hỏi ở mẹ lòng khoan dung độ lượng, nhân từ, đó là sự kết hợp giáo dục con cái ở cả cha và mẹ. Song, trong suy nghĩ của con cái, vai trò của cha và mẹ lại có sự phân biệt. Đối với chúng, người cha luôn nghiêm khắc, quyết đoán và khó lay chuyển, còn mẹ thì dễ lay chuyển hơn vì tình thương của mẹ dành cho con cái thường nông nổi hơn cha. Người cha thường chú trọng nhiều hơn đến việc học hành của con cái, nhưng mẹ là người chúng tin tưởng hơn để thủ thỉ những tình cảm riêng tư thầm kín. Ở lứa tuổi này, cha mẹ đừng vội trách mắng chúng vì bất cứ chuyện gì, hãy tìm hiểu nguyên nhân đã. Nếu không, lần sau chúng sẽ che giấu tất cả. Giáo dục con cái ở lứa tuổi này cần phải biết kết hợp giữa nghiêm khắc và khoan dung; nguyên tắc mà không cứng nhắc, rập khuôn; thông cảm, chia sẻ nhưng không nhu nhược, cương, nhu đúng lúc. Trong việc giáo dục toàn diện, cha mẹ cần chú ý nhiều hơn trong việc giáo dục nhân cách, giới tính và định hướng nghề nghiệp cho con cái.

*

VŨ THỊ HƯƠNG MAI

Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319Long Biên - Hà Nội.

Email: huongmai8081@yahoo.com.vn

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2024

DÒNG TRÔI - THƠ HUỲNH TÂM HOÀI

 




DÒNG TRÔI

Ta ngờ vực những ngày qua vội vã
Những vết hằn mất dấu bụi trần gian
Trong hoang mang buông đời trôi vuột
Ta ngu ngơ hồi nhớ những thăng trầm

Chân đứng đất mà hồn luân lạc
Cõi mây mù cố nhớ nẻo phù vân
Ta ngờ vực cả tình ta phóng mạng
Bởi bao lần khỏa lấp chuyện tình nhân.

Bạn của ta mỗi đứa một căn phần
Khi gặp lại hóa ra tình cũng nhạt
Qua loa vài câu chào gở gạt
Rồi bước đi vội vã chuyện miếng ăn

Nhiều lúc ta cũng cạn tình chân thật
Trong giao tình đến với kẻ đồng hương
Bởi phù hoa lắm người vênh vênh mặt
Miệng qua loa cường điệu thứ lai căng

Nhớ quê hương mộng mơ về chốn cũ
Bao đổi thay... trơ mặt đứng phân vân
Phố rất lạ và người cũng rất lạ
Ta bổng dưng ngậm miệng đến vô tâm

Đời sắp tắt...tuổi ta còm bấc lụn
Thu mình như con sâu cuống lá buồn
Đời biếng nhát... không chừng cơn gió động
Rớt rơi về phần đất ngủ trăm năm


(2015)
HUỲNH TÂM HOÀI